Mục Thần Ký

Chương 2346: Người bại liệt trong thôn (3)

Chương 2346: Người bại liệt trong thôn (3)Chương 2346: Người bại liệt trong thôn (3)
Lão hán trầm tư trong chốc lát, nói:
- Ta chỉ nhớ ngày đó thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, bọn ta bị kẻ xấu bắt đến nơi này. Công tử, bên ngoài vẫn còn hỗn loạn lắm sao?
Tân Mục xoa tay, khen ngợi:
- Các ngươi may mắn thật đấy! Hiện giờ bên ngoài còn loạn lạc hơn cả trước kia, ngày ngày đánh đánh giết giết, máu chả thành sông. Chỉ có nơi đây vẫn còn yên bình, cuộc sống êm đềm, vô ưu vô lo. Trưởng lão, một nhà các ngươi cứ ở đây, đừng ra ngoài là tốt nhất.
Lão bà mỉm cười, nói:
- Ở nơi đây quá lâu cũng khó tránh khỏi buồn chán đến phát hoảng, bọn ta còn đang muốn ra ngoài ngao du một phen. Tân Mục mỉm cười, lắc đầu:
- Không ra ngoài vẫn là tốt nhất. Bên ngoài quá hỗn loạn, ta lo lắng cho sức khỏe của hai lão nhân gia đây. Nhớ có bất trắc gì, chết ở bên ngoài thì hối hận không kịp.
Sắc mặt của lão bà và lão hán hơi thay đổi. Lão bà đưa tay kéo chiếc trâm cài tóc trên đầu xuống, còn lão hán giơ tay ra chặn nàng lại, lắc đầu nguầy nguậy, lão bà chỉ đành bỏ tay xuống.
Tân Mục làm như không thấy, nói:
- Tám cây, thêm hai cây nữa, xin hỏi hai người khác đã đi đâu rồi?
Lão hán thở dài, nói:
- Quả nhiên không giấu được công tử. Người kia là một kẻ bại liệt, nằm liệt trên giường cũng đã mười năm rồi.
Tân Mục than thở:
- Thật không dám giấu giếm, tại hạ cũng từng học y thuật, am hiểu y đạo, luôn có tấm lòng nhân ái cứu giúp người khác. Xin hỏi người bại liệt kia đang ở đâu? Chi bằng cứ để ta chữa trị thử xem, biết đâu lại chữa khỏi thì sao.
Lão hán run rẩy đứng lên. Nữ nhân kia bước ra khỏi phòng, sắp xếp bàn ghế bát đũa. Lúc thấy bọn họ đứng dậy, nàng không khỏi tức giận nói:
- Mau ngồi vào bàn ăn cơm, các ngươi còn định đi đâu vậy?
- Công tử tinh thông y thuật, muốn đi xem tên bại liệt kia.
Lão hán có vẻ sợ nàng, cho nên vội Vàng cười trừ:
- Tên bại liệt kia bị liệt lâu như vậy, lúc nào cũng cần ngươi chăm sóc, nói không chừng lần này sẽ được công tử chữa khỏi.
Nữ nhân kia nghi ngờ hỏi:
- Tên bại liệt kia đến cả đại tiện tiểu tiện cũng cần lão nương chăm sóc, vậy mà cũng có thể chữa khỏi sao? Ngươi cho rằng công tử tốt bụng như vậy à?
- Còn nước còn tát.
Tân Mục theo chân hai lão nhân bước vào trong phòng, chỉ thấy một người trẻ tuổi nằm liệt trên giường bệnh, hoàn toàn không có hơi thở, là một người đã chết.
Tần Mục nhìn người trẻ tuổi đó, một lúc lâu sau mới từ tốn nói:
- Chủ nhân Thiên Đô, cuối cùng ta cũng gặp được các hạ rồi.
Lão hán và lão bà kia chợt tái mét mặt mày, dường như sắp bộc phát ý định giết người!
Lão hán gượng cười:
- Chẳng lẽ công tử nhận ra người bại liệt này?
- Người có tư cách chết trong tay chủ nhân Di La Cung không nhiều, mà chủ nhân Thiên Đô cũng được coi là một trong số đó.
Tân Mục cẩn thận quan sát thương thế của người nằm liệt trên giường kia. Thương thế này được gây ra bởi thần thông Hồng Mông, hơn nữa thần thông Hồng Mông này còn phức tạp và huyền diệu hơn cả nút thắt dây đỏ mà Tân Mục từng thấy trong Quy Khư!
Người sở hữu sức mạnh như thế thì chỉ có duy nhất chủ nhân Di La Cung!
Mặc dù Đại công tử được chủ nhân Di La Cung đích thân truyền dạy, thế nhưng Tần Mục cũng đã từng nhìn thấy phong ấn của Đại công tử, dù rằng rất tinh xảo, song vẫn không nằm ngoài kiến thức hiểu biết của Tần Mục.
Mà vết thương trên cơ thể người kẻ tuổi này đã vượt xa tầm hiểu biết của Tân Mục, mà người để lại vết thương này chỉ có thể là chủ nhân Di La Cung.
Tân Mục từng dùng góc nhìn của chủ nhân Thiên Đô để ngắm nhìn cảnh tượng người thành đạo của Thiên Đô hợp lực khai thiên tích địa, đồng thời cũng dùng chính góc nhìn ấy để chứng kiến sự việc chủ nhân Di La Cung giết chết chủ nhân Thiên Đô, cho nên mới đưa ra được phán đoán này.
Mà biểu hiện của lão hán và lão bà đã khẳng định suy đoán của hắn!
- Năm đó chủ nhân Thiên Đô mở ra vũ trụ kỷ nguyên thứ bảy, không ngờ rằng sau khi chết, nhục thân của hắn lại bị trấn áp ở nơi này.
Tân Mục đứng thẳng người dậy, lắc đầu nói:
- Ta không chữa được vết thương của hắn, thế nhưng có một người có thể chữa được. Hơn nữa, mục đích trong chuyến hành trình này của ta cũng là tìm kiếm người đó. Hắn tên là Thái Dịch, chư vị có quen biết hắn không?
Lão hán và lão bà liếc nhìn nhau một cái, cùng lắc đầu.
Đúng lúc này, giọng nói của nữ nhân kia vang lên:
- Cơm nước xong rồi, hai lão bất tử kia còn không mau gọi công tử ra dùng bữa!
Trên bàn ăn, Tân Mục ngồi xuống, lão hán và lão bà ngồi hai bên, thanh niên mổ lợn ngồi phía đối diện, còn nữ nhân kia vẫn tiếp tục xào rau, nha đầu với hai bím tóc thì ngồi xổm dưới gốc cây, bưng một cái bát húp sì sụp, không ngồi vào bàn.
- Nơi sơn dã này không có rượu ngon gì chiêu đãi công tử tới từ trong thành, xin công tử thứ lỗi.
Lão bà ân cần nói:
- Công tử, mời dùng bữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận