Mục Thần Ký

Chương 1685: Tài hoa nổi bật (2)

Chương 1685: Tài hoa nổi bật (2)Chương 1685: Tài hoa nổi bật (2)
Khai Hoàng và Nguyệt Thiên Tôn đang đứng ở trên thân kiếm đã xâm nhập vào trong Hư Không tầng thứ ba mươi lăm, tránh khỏi công kích của bọn họ.
Tóc trắng của Hồng Thiên Tôn tung bay, bàn tay khổng lồ đánh về phía Hư Không tầng thứ ba mươi lăm. Mu bàn tay của hắn giống như mai của một con rùa lớn. Máu thịt trên mu bàn tay phồng lên, hoá thành đủ loại hoa văn huyền diệu lạ thường, đánh xuyên qua từng tầng Hư Không, đâm thẳng vào hai người Khai Hoàng và Nguyệt Thiên Tôn ở trong Hư Không tầng thứ ba mươi lăm.
Uy lực của đòn đánh này mạnh mẽ như vậy, kinh khủng như thế, sau khi phá vỡ từng tầng Hư Không mà uy lực vẫn còn mạnh không giảm. Thấy vậy, khóe mắt của các Thiên Tôn khác điên cuồng giật giật. Chư vị Thiên Tôn: Cung, Tường, Nghiên, Hỏa cũng đồng thời ra tay ngay tại khoảnh khắc này. Bọn họ đánh xuyên vào sâu trong Hư Không thông qua thông đạo. do Hồng Thiên Tôn tạo thành, truy sát hai người trong Hư Không tầng thứ ba mươi lăm. Lực tấn công của tám Thiên Tôn kinh khủng đến mức nào, bá đạo đến nhường nào!
Nếu như đòn công kích này của bọn họ thực hiện được, chỉ sợ chắc chắn Khai Hoàng và Nguyệt Thiên Tôn cùng phải chết!
Nhưng mà Khai Hoàng thi triển Kiếm Đạo lao thẳng đến Hư Không tầng thứ ba mươi lăm, vừa mới đáp xuống, thần thông của Nguyệt Thiên Tôn lập tức bùng nổ, dây đàn rung động, Hư Không tầng thứ ba mươi lăm lập tức xuất hiện một cánh cửa.
Nguyệt Thiên Tôn mở cửa bước đi, Khai Hoàng cũng đi vào bên trong, ánh mắt liếc nhìn dao động Hư Không tâng thứ ba mươi lăm đến từ thần thông của Thiên Tôn đập vào mặt. Hắn mỉm cười rồi nói:
- Mục Thiên Tôn, Mục minh chủ, hôm nay ta đại náo thịnh hội của ngươi, dùng kiếm cắt thể diện của ngươi, nhưng ngươi lại không thể làm gì! Chẳng phải mười Thiên Tôn các ngươi cộng thêm cả minh chủ Thiên Minh cũng chẳng thể làm gì được bọn ta dù chỉ là một chút hay sao?
Hắn xoay người bước vào cửa, cười ha ha nói:
- Thiên Minh của ngươi ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Dưới trướng của ngươi có đám đại tướng mười Thiên Tôn này, nhưng lại không hề có tác dụng gì! Ta cảm thấy nhục nhã thay ngươi! Cáo từ!
Ầm!
Nơi sâu thẳm trong Hư Không truyền đến dư âm thần thông kịch liệt. Thân thông của tám vị Thiên Tôn bạo phát ở trong đó, nhưng lại đánh vào khoảng không, khiến cho Hư Không tâng thứ ba mươi lăm không ngừng chấn động.
Sắc mặt Tần Mục xanh lét, nhanh chân tiến lên vài bước, hai tay áo ở phía sau bay phần phật. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hư Không, Khai Hoàng và Nguyệt Thiên Tôn đã hoàn toàn không thấy tung tích.
Đám Thiên Tôn: Hư, Hồng, Hỏa, Nghiên còn đang định đuổi theo truy sát, nhưng Hạo Thiên Tôn chỉ hừ lạnh một tiếng, giơ bàn tay lên lạnh nhạt nói:
- Không cần đuổi theo...
- Giặc cùng đường đừng đuổi!
Tân Mục cao giọng nói:
- Các vị Thiên Tôn, hôm nay là ngày lễ lớn của Thiên Minh, đừng so đo với Tần nghịch, Nguyệt nghịch, đại hội quan trọng hơn!
Các vị Thiên Tôn cũng biết Nguyệt Thiên Tôn thân thông quảng đại, chỉ cần nhảy ra khỏi vòng vây thì bọn họ sẽ không có khả năng đuổi kịp được nàng.
Hơn nữa còn có thêm Khai Hoàng Tân Nghiệp Tân Thiên Tôn, cho dù có đuổi được, chỉ sợ không hình thành vòng vây thì cũng khó có thể làm gì được bọn họ.
Mấy vị Thiên Tôn trở về, sắc mặt hết trắng lại xanh.
Tân Mục vung tay, mời mọi người ngồi xuống, cất cao giọng nói:
- Quả thật Tân nghịch và Nguyệt nghịch thân thông phi phàm. Lần này chúng ta lấy lễ để tiếp đón, bọn họ lại có ác ý náo loạn Thiên Minh, quả thật là lòng lang dạ thú! Hỏa Thiên Tôn, thương thế của ngươi có nặng không?
Trên người Hỏa Thiên Tôn có hàng trăm vết thương do kiếm, nghe vậy hừ lạnh một tiếng. Tân Mục thở dài thườn thượt:
- Ta cũng bị thương rồi. Các vị, minh chủ Thiên Minh ta đây không có tài cán gì, thế cho nên không thể bảo vệ các vị, khiến cho Hỏa Thiên Tôn bị thương rồi.
Tân Mục giơ tay phải lên, lúc tàn kiếm bị Khai Hoàng đánh vỡ, bàn tay của hắn cũng bị chấn động đến mức máu tươi đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Tay phải Tân Mục run lẩy bẩy, giọng nói khàn khàn:
- Mặc dù ta là người sáng lập Thiên Minh, nhưng thực lực lại thấp kém, sợ là khó có thể đảm nhiệm chức vị minh chủ. Hôm nay Tần nghịch, Nguyệt nghịch, đột kích, ta không thể bảo vệ Thiên Minh, cho nên ta cam tâm tình nguyện từ bỏ vị trí minh chủ!
Hai hàng nước mặt chảy dài trên mặt Tân Mục rồi chảy xuống hai bên má, hắn nghẹn ngào nói nhỏ, chẳng qua âm thanh quá nhỏ nên người khác khó có thể nghe rõ hẳn đang nói cái gì. Rõ ràng hẳn khó lòng mà bỏ được Thiên Minh do mình một tay sáng lập nên, nhưng lại vì tương lai của Thiên Minh mà không thể không vứt bỏ vị trí minh chủ.
Một lúc lâu sau, Tân Mục mới lại phấn chấn tinh thần một lần nữa, lớn giọng nói:
- Ta tiến cử Hạo Thiên Tôn kế nhiệm vị trí minh chủ! Hạo Thiên Tôn đức cao vọng trọng, lại là người sáng lập Ngũ Diệu Thần Tàng, đảm nhiệm vị trí minh chủ Thiên Minh, sau này diệt trừ Thiên Công, báo thù rửa hận cho Ngự Thiên Tôn, thực hiện khát vọng Thiên Minh chỉ là chuyện nằm trong lòng bàn tay thôi!
Ánh mắt của hắn tha thiết dừng lại ở trên người Hạo Thiên Tôn.
Khóe mắt Hạo Thiên Tôn giật giật, nghiêm mặt nói:
- Vị trí minh chủ không phải dựa vào vũ lực, mà là dựa vào tài hoa, công đức, danh vọng, ba điểm này ta đều không bằng Mục Thiên Tôn. Mục Thiên Tôn đừng tự trách mình như thế, cũng đừng chối từ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận