Mục Thần Ký

Chương 2798: Tương lai gặp lại (2) Chẳng mấy chốc, xương sọ của hẳn

Chương 2798: Tương lai gặp lại (2) Chẳng mấy chốc, xương sọ của hẳnChương 2798: Tương lai gặp lại (2) Chẳng mấy chốc, xương sọ của hẳn
cũng tan rã trong kiếp quang, thế nhưng
hắn vẫn cảm nhận được chút vui mừng.
- Nếu như đám người khai thiên kia được thả ra, người thành đạo của Di La Cung sẽ có cơ hội sống sót, đây là việc cuối cùng mà ta có thể làm được. Sẽ có người chèo chống lý tưởng của Di La Cung, tiếp nối suy nghĩ của ta rồi thay ta tiến về phía trước...
Ý thức của hắn bị chôn vùi, mà trong khoảnh khắc trước khi ý thức bị chôn vùi ấy, hắn nhìn thấy Tần Mục đứng chắn ngay giữa di tích thành Thiên Đô và rừng bia đá!
Hắn nhìn thấy từng sợi tóc của Tần Mục nổ tung, nhìn thấy vô số cánh tay của Tân Mục bay ra, nhìn thấy Tân Mục đồng thời cản di tích thành Thiên Đô và rừng bia đá lại, dùng chính nhục thân của mình để ngăn cản sự va chạm giữa hai thánh địa này!
Hắn nhìn thấy từng cánh tay của Tân Mục bị nghiền nát dưới sức mạnh vô biên, huyết nhục bay tung tóe, nhìn thấy Tân Mục bị đè ép đến mức hộc máu, thế nhưng hắn cũng nhìn thấy Tân Mục đang không ngừng sinh ra cánh tay mới, liều mạng cản hai thánh địa này lại!
Cuối cùng, di tích thành Thiên Đô chấn động một cái, sau đó khựng lại, mà rừng bia đá cũng bị sức mạnh của Tân Mục đẩy đi, cách di tích thành Thiên Đô ngày một xa hơn.
- Con mẹ ngươi lão Thất...
Ý thức của công tử Lăng Tiêu chợt sống dậy, nhưng sau đó hoàn toàn bị chôn vùi.
Tân Mục nằm nhoài phía trước cánh cửa của cánh rừng bia đá, nôn ra từng ngụm máu lớn, trước mắt ba con mắt là một màu đen kịt, mãi một lúc lâu sau vẫn không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Dường như đại đạo mà hẳn tu luyện đều vỡ nát dưới sức nghiền ép, nhục thân còn thảm hại hơn, khắp nơi đâu đâu cũng là vết thương, bên trong vết thương còn có mảnh xương gãy đâm xuyên qua làn da.
Một lúc lâu sau, hắn cảm nhận được có thứ gì đó đang chảy vào trong miệng, xuôi xuống theo cổ họng, chảy tới các nơi trong nhục thân và nguyên thần, nuôi dưỡng cơ thể của hắn.
Thương thế của hắn khá hơn một chút, mà trong mắt cũng được thứ chất lỏng dịu mát gì đó nhỏ vào. Một lúc sau, thị giác của hắn chậm rãi khôi phục, cảnh vật trước mắt cũng dần trở nên rõ nét hơn.
Tân Mục nhìn thấy mấy bóng người. Một lúc sau nữa, mấy bóng người đó chồng lên nhau, trở thành một lão giả với tướng mạo không mấy nổi bật ngồi trên khung cửa của rừng bia đá.
Tân Mục loạng choạng đứng dậy, thi lễ với lão giả đó:
- Thái Thượng sư huynh.
Đại công tử Thái Thượng xua tay, nói:
- Lăng Tiêu chết rồi, Tử Tiêu sụp đổ đạo tâm, Di La Cung đã không còn trụ cột. Lão Thất, ngươi đã đạt được mục đích. Bước kế tiếp, ngươi tính tới thành Ngọc Kinh để tiêu diệt tất cả người thành đạo và điện chủ sao?
Tân Mục đặt mông ngồi bên cạnh hắn, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, thở hổn hà hổn hển, hai cánh tay vẫn đang không ngừng run rẩy.
- Đại sư huynh, sinh mệnh mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng, song cũng đồng thời yếu ớt hơn nhiều so với những gì chúng ta nghĩ.
Tân Mục nở một nụ cười, nói: - Ba tỉ năm rưỡi, chỉ vỏn vẹn ba tỉ năm rưỡi, biến pháp Diên Khang đã đến hồi kết thúc. Những người thành đạo của Diên Khang như bọn ta liều mạng chiến đấu trong Tổ Đình, Diên Khang không còn gian nan khổ cực, song cũng không còn động lực để tiến bộ. Diên Khang đã không còn kẻ thù nữa rồi. Ta từng ghét bỏ Vô Ưu Hương do Khai Hoàng Tân Nghiệp xây dựng lên, thế nhưng Diên Khang lại đang bị chính những người thành đạo như bọn ta biến thành một Vô Ưu Hương khác, hơn nữa còn là một Vô Ưu Hương lớn hơn!
Hắn cử động thắt lưng một cách khó khăn, xương cột sống vang lên tiếng răng rắc. Hắn nói:
- Trong khi đó vũ trụ này vẫn đang phát triển, càng ngày càng lớn, càng ngày càng rộng, chư thiên cách nhau xa hơn, sao trời cách nhau xa hơn. Đây chính là thứ tai kiếp còn khủng bố hơn cả đại kiếp hủy diệt và đại kiếp sáng sinh. Diên Khang ở trong vùng an toàn sẽ từ từ bị giết chết, đợi đấn khi ý thức được nguy hiểm, bọn họ đã không còn có thể ngăn cản vũ trụ này biến thành hư không nữa rồi. Ta cho rằng, bọn họ cần một kẻ địch để nhắc nhở bọn họ, khiến bọn họ tiếp tục cải cách, tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Thái Thượng đưa mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Bởi vậy ngươi giữ điện chủ và người thành đạo của Di La Cung lại để khích lệ và thúc giục bọn họ tiếp tục tiến lên.
Tần Mục tỏ vẻ bình tĩnh, nói:
- Ta cần giữ lại một loại khả năng khác cho tương lai. Nhỡ đâu lý tưởng của sư phụ là đúng thì sao?
Ánh mắt của hắn sâu thăm thẳm:
- Ta cũng không hề giết chết Vô Nhai lão nhân, không hề giết chết Nhị tỷ Vô Cực. Nếu như vũ trụ này không ngừng phát triển, có khi bọn họ lại có biện pháp để ngăn cản xu thế hư không hóa.
Thái Thượng nhìn hắn, đột nhiên nói:
- Ngươi chuẩn bị quay về sao?
Tân Mục gật đầu, sau đó nở một nụ cười:
- Ta chuẩn bị quay về, đi gặp sư phụ, trở thành lão Thất của Di La Cung, tìm kiếm nữ nhi của ta. Ta còn phải làm rất nhiều rất nhiều việc trong quá khứ, thậm chí những việc đó còn nhiều hơn cả những việc mà ta đã làm trong kỷ nguyên thứ mười bảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận