Mục Thần Ký

Chương 862: Trộm gà nổi danh

Chương 862: Trộm gà nổi danhChương 862: Trộm gà nổi danh
Long Kỳ Lân rất muốn giống như Tần Mục, ung dung bình tĩnh, lắc mông một cái, giống như đi dạo trong sân đình văng vẻ, rời khỏi chỗ này, nhưng bốn chân của hắn lại có chút run rẩy, đuôi cũng trở nên không nghe.
Vốn hắn có thể dễ dàng hất đuôi lên, mà bây giờ đuôi rồng có chút tê dại, chỉ nhếch lên tới phân nửa, một nửa kia cúi trên mặt đất.
Hắn chở Tần Mục ba tháng, lặn lội đường xa, từ Giang Lăng đi tới nơi này, nhưng chỉ mới vừa đứng, hiện tại tất cả đã kết thúc.
Chỉ là, thật sự có khả năng lại quay về như vậy sao?
Chân Long Kỳ Lân vẫn có chút mềm, xung quanh hoàn toàn im lặng, áp lực không gì sánh được, xung quanh Đại Hắc Cung là những Thần Ma cao cao tại thượng, thân thể gương mặt ở trong bóng đêm tản ra thần quang, chỉ nghe được tiếng thở dốc, nhưng không ai mở miệng nói gì.
Long Kỳ Lân cuối cùng xoay người, cố gắng tự nói với mình trấn định, không thể một bước đạp hụt lăn từ trước Đại Hắc Cung đến dưới chân núi được, song có đạp hụt hay không, trong lòng hắn thực sự không nắm chắc.
Hai bên thềm đá là thân thể Thần Ma cao lớn giống như là khắc bằng đá, thân thể dữ tợn, những gương mặt Thần Ma càng thêm dữ tợn, tướng mạo hung ác nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Long Kỳ Lân nhấc chân lên, sắp đi xuống thêm đá.
- Cũng có thể là lăn xuống...
Trong lòng hẳn thầm nghĩ. Lúc này, mũi của một vị Ma Thần đứng ở bên trái hắn phun khói, bàn tay khổng lồ chụp vào ma thần binh bên thắt lưng.
Các Thần Ma khác đều có động tác, thần binh ma thần binh xôn xao chấn động truyền đến.
Long Kỳ Lân cuối cùng ổn định tâm thần, cơ bắp toàn thân đang chậm rãi co rút nhanh, nó chuẩn bị bạo phát ra lực lượng tất cả lao ra bất kỳ lúc nào.
Vừa rồi hắn có chút bất ổn, mà bây giờ là thời điểm phải liều mạng, nó lại không có bất kỳ tâm tư nào, nếu muốn chạy trốn giữ được mạng, vậy phải toàn †âm toàn ý chạy thoát thân.
Chuyện này, hắn lành nghề.
Nhưng vào lúc này, trong Đại Hắc Cung truyền tới một âm thanh, nói:
- Hãy khoan đã. Rất nhiều Thần Ma chư thiên phương bắc nghe vậy, lần lượt thả tay xuống.
Tân Mục vỗ nhẹ vào trán của Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn, dừng bước, xoay người lại.
Tần Mục nhìn thẳng vị Ma Đạo Tổ trong Đại Hắc Cung này.
Trong cung, Đại Hắc Thiên đứng dậy, nói:
- Phách thể Duyên Khang quả thật danh bất hư truyền, chư thiên phương bắc thất bại thảm hại, tâm phục khẩu phục.
Tân Mục lộ ra vẻ tươi cười:
- Các thần của chư thiên phương bắc cùng tiều phu Thiên Sư Tử Hề Thiên Sư định ra ước hẹn với Tiểu Thổ Bá, nhưng nếu bọn họ vi phạm ước hẹn, muốn giết ta, lúc này tất cả bọn họ đã biến thành thi thể.
Những Thần Ma xung quanh Đại Hắc Cung đều mở miệng gầm lên phẫn nộ, bảo hẳn câm miệng.
Sắc mặt Đại Hắc Thiên trâm xuống, lạnh lùng nói:
- Nên câm miệng chính là các ngươi!
Giọng nói của hắn trực tiếp ép xuống những tiếng quát mắng của các Thần Ma, khiến cho những Thần Ma chư thiên phương bắc nói không ra lời.
Đại Hắc Thiên chậm rãi đi về phía trước, mặt trời đen phía sau theo đó di chuyển, hoàn toàn cắn nuốt ánh sáng trong Đại Hắc Cung.
Rất nhanh, hắn đi tới trước cung.
Tần Mục quan sát vị Ma Đạo Tổ này, lai lịch liên quan tới Đại Hắc Thiên, hắn có nghe thấy.
Nghe đồn Đại Hắc Thiên là vị Ma Thần đầu tiên sinh ra trong U Đô sinh ra, U Đô là nơi người chết trở về, từ thế gian U Đô chết chóc lại ra đời, Thổ Bá sinh ra, tuân theo thiên địa đại đạo, nắm giữ cái chết, trừng phạt cái ác nâng cao cái thiện.
Nhưng Thổ Bá cũng cần căn cứ pháp tắc của U Đô hành sự, không thể dựa vào yêu ghét của mình để hành sự.
Trong U Đô, linh hồn càng lúc càng nhiều, tâm tình tiêu cực như oán niệm ý niệm tham lam v.v của người chết diễn sinh ra ma tính đáng sợ của U Độ, lại có tàn hồn tàn linh không hoàn chỉnh bồng bềnh ở trong bóng tối của U Đô, ma tính từ từ sâu sắc hơn.
Yêu ma quỷ quái U Đô lại đúng lúc sinh ra, yêu ma quỷ quái không có bao nhiêu ý thức của bản thân mình, nhưng là ý nghĩ ô uế bẩn thỉu nhất hòa lẫn với ma khí của U Đô tập trung thành.
Yêu ma quỷ quái cắn nuốt lẫn nhau, hình thành Ma Thần.
Đại Hắc Thiên chính là Ma Thần ra đời như vậy, hơn nữa còn là vị Ma Thân đầu tiên của U Đô, hắn giống như thần tử U Đô vậy, có chỗ đặc biệt dị thường vô cùng không tâm thường.
Hắn sinh ra ở trước thời điểm Long Hán, Long Hán Thiên Đình chưa thành lập, thời đại Man Hoang vô cùng cổ xưa.
Có sự xuất hiện của hắn mới có Ma tộc... Cũng có người nói Ma tộc chân chính là nữ nhi của Thổ Bá, cái thế gian gọi là Ma tộc đều là giả Ma tộc, chỉ là người giữ quan điểm này lại không nhiều.
Ma tộc tôn hắn là Ma Đạo Tổ, Vạn Ma Tổ, vua của Ma tộc. Thật ra, thuỷ tổ của ma đạo, thuỷ tổ của Ma tộc chân chính chắc là Thổ Bá. Nhưng Thổ Bá không nhiều hậu đại, bởi vậy Ma tộc ngược lại là do Đại Hắc Thiên và Ma Thần các đời sinh ra ở U Đô lại sinh sôi nảy nở, không có liên quan lớn cùng Thổ Bá.
Đại Hắc Thiên là Ma Thần đầu tiên sinh ra ở U Đô, được Ma tộc nâng đến độ cao này là đương nhiên.
Tân Mục nhìn thấy được hắn không ngờ có mấy phần chỗ tương tự cùng Thổ Bá, cũng mọc hai cái sừng trâu cong thật dài, chỉ là hắn không có xoay người sang chỗ khác, Tần Mục không nhìn ra hắn có đuôi trâu giống như Thổ Bá hay không.
- Các ngươi đều thật là to gan.
Đại Hắc Thiên nhìn lướt qua một vòng, có chút đau lòng:
- Cùng người định ra ước hẹn với Tiểu Thổ Bá, còn dự định vi phạm quy ước, thực sự thật là to gan. Các ngươi không biết Văn Thiên các là bốn Đại Thiên Sư Khai Hoàng có một người có danh hiệu là trộm gà nổi danh sao sao? Hắn đưa ra đánh cược, trực tiếp không đánh cược, lúc này mới có thể không thua, đánh cược vậy nhất định phải thua. Các ngươi tính kế Duyên Khang, cảm thấy dễ như trở bàn tay, hẳn lại tính kế với chư thiên phương bắc! Ta phải làm gì? Đại Hắc Cung xung quanh, lặng ngắt như tờ.
Đại Hắc Thiên than thở:
- Phương bắc có ba trăm mười sáu chư thiên là do tướng sĩ dưới sự chỉ huy của †a cực cực khổ khổ đánh xuống, nhưng các ngươi tham luyến lợi ích nhất thời, lại muốn tặng chư thiên phương bắc cho người khác. Tên trộm gà nổi danh này thực sự có thủ đoạn tốt!
- Có thể vi phạm quy ước sao?
Một vị Ma Thần run giọng nói.
Đại Hắc Thiên liếc nhìn hắn một cái, sắc mặt vị Ma Thần này vàng như đất.
- Vi phạm quy ước chính là phải trực tiếp đối mặt với Tiểu Thổ Bá.
Đại Hắc Thiên thản nhiên nói:
- Ta tuy rằng không sợ hắn, nhưng làm vậy tất nhiên phải khiến danh dự của ta bị giảm sút, người khác sẽ cười ta nói không giữ lời. Ta từ Man Hoang thái cổ đi tới, Ma tộc ở dưới sự trị vì của ta càng ngày càng lớn mạnh, nhưng Ma tộc lại trước sau không thể tiến bước quá nhanh. Sau đó ta lại suy nghĩ, đại khái bởi vì lúc trước ta quá giảo quyệt, bao giờ cũng nói một đằng làm một nẻo. Hiện tại ta công thành danh toại, nên làm ra chút thay đổi.
Ánh mắt hắn rơi vào trên người Tân Mục, mỉm cười nói:
- Phách thể Duyên Khang, ta với ngươi đánh cược một ván, ngươi có dám nhận hay không?
Tần Mục ngước mắt nhìn lên vị cường giả Đế Tọa cao cao tại thượng, này thử dò xét nói:
- Nếu ta không nhận đánh cược với Đại Hắc Thiên, ngươi sẽ làm như thế nào?
- Ta kiên quyết không có khả năng bỏ qua ba trăm mười sáu chư thiên crphương bắc, không thể làm gì khác hơn là mặc cho Tiểu Thổ Bá ăn bọn họ.
Đại Hắc Thiên quả quyết nói:
- Mất đi tính mạng của những kẻ ngu ngốc, ta còn có thể bồi dưỡng ra Thần Ma khác tới thống trị chư thiên.
Tân Mục lộ ra vẻ tươi cười:
- Đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy. Những người đứng đầu chư thiên chỉ là nô tài giúp cho Đại Hắc Thiên trấn thủ chư thiên, chết thì cũng chết. Mà nhân khẩu mới là chủ yếu nhất. Nắm giữ nhân khẩu khổng lồ, có khả năng sinh ra thiên tài, bồi dưỡng ra càng nhiều cường giả hơn, Đại Hắc Thiên thống trị mới có thể vững chắc.
Đại Hắc Thiên cười nói:
- Ngươi có muốn nhận hay không?
Tân Mục thản nhiên nói:
- Đại Hắc Thiên muốn đánh cược thế nào? - Đánh cược ta không vi phạm quy ước, sau khi ngươi thắng, ba trăm mười sáu chư thiên vê Duyên Khang ngươi.
Đại Hắc Thiên nói:
- Sau khi ta thắng, đánh cược trước đó không còn giá trị.
Tân Mục bật cười nói:
- Không đánh cược.
Đại Hắc Thiên nhíu mày, nói:
- Vì sao không đánh cược?
- Sau khi ta thắng, nếu Đại Hắc Thiên muốn vi phạm giao ước thì vẫn sẽ vi phạm giao ước, hoàn toàn không do dự. Nếu như †a thua, hình thức do hai Đại Thiên Sư tranh thủ cho Duyên Khang lại thành gà bay trứng vỡ.
Tân Mục cười nói:
- Ba trăm mười sáu chư thiên, cùng danh dự của Đại Hắc Thiên, cái nào quan trọng hơn?
Đại Hắc Thiên nhìn chằm chằm vào hắn, sau một lúc lâu, hắn nói:
- Ba trăm mười sáu chư thiên quan trọng, danh dự của lão tử có tác dụng cái rắm. Trăm nghìn vạn năm qua, danh dự của lão tử đã sớm vứt sạch!
Tân Mục tươi cười:
- Bởi vậy ta không đánh cược.
Đại Hắc Thiên nhíu mày, đột nhiên khách khí nói:
- Xin hỏi phách thể Duyên Khang bái sư là ai?
Tân Mục nghiêm mặt nói:
- Trộm gà nổi danh.
Sắc mặt Đại Hắc Thiên thoáng đổi, cười ha ha nói:
- Quả thật là hắn, khó trách mưu kế nho nhỏ này của ta lại bị ngươi liếc mắt liền nhìn thấu. Nếu như vậy, đổi lại một cách đánh cược khác. Đánh cược tính mạng của ngươi.
Hắn thản nhiên nói:
- Sau khi ngươi thắng, ta để cho ngươi sống sót ra ngoài phạm vi vạn dặm của Đại Hắc Cung. Chờ ngươi đi ra khỏi phạm vi này, ta lại mặc cho các Thần Ma chư thiên truy sát. Nếu ngươi thua, như vậy ngươi chôn cùng những người đứng đầu của ba trăm mười sáu chư thiên ta.
Hắn lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người đứng đầu chư thiên đều biến.
Đại Hắc Thiên có thủ đoạn độc ác, quyết đoán dứt khoát, đối với chuyện bọn họ tự ý cùng Văn Thiên các định ra ước hẹn với Tiểu Thổ Bá đã rất oán hận, lúc này hắn quyết tâm lấy tính mạng của bọn họ ra, làm trái ước hẹn với Tiểu Thổ Bái
Tân Mục trâm ngâm một lát, hắn nhìn ra xung quanh, không nhìn ra trong bóng tối có gì.
Đại Hắc Thiên cười nói:
- Ngươi đang tìm lão trộm gà nổi danh của Văn Thiên các sao? Bọn họ vẫn chưa tiến vào phạm vi của Đại Hắc Cung, bọn họ bước vào bóng tối một bước, lại sẽ bị ta nhận ra.
Mặt Tần Mục giãn ra cười nói:
- Đại Hắc Thiên là dự định tự mình động thủ với ta?
Đại Hắc Thiên lắc đầu:
- Theo lý mà nói, ta chắc hẳn tự mình hạ thủ đối với ngươi, nhưng ta còn muốn giữ lại chút mặt mũi. Người cùng ngươi động thủ chỉ là tuyển chọn ra từ đám đệ tử của ta hoặc tuổi tác không vượt quá ngươi, ngươi có thể yên tâm.
Tân Mục thở phào một cái, trâm giọng nói:
- Như vậy, mời Đại Hắc Thiên cứ ra tay!
Đại Hắc Thiên cười ha ha, phất tay áo xoay người, cất cao giọng nói:
- Sảng khoái! Mấy ngày tới, phách thể Duyên Khang không cần đề phòng ở lại xem tinh nhuệ trong Đại Hắc Cung một chút!
Tân Mục từ trên đầu của Long Kỳ Lân đi xuống, theo hắn đi vào Đại Hắc Cung, cười nói:
- Đại Hắc Thiên, ngươi là tiền bối...
Đại Hắc Thiên lắc đầu nói:
- Tiền bối, ta không có khả năng là tiền bối của ngươi. Lai lịch của ngươi, ta sớm đã biết. Ngươi đại khái còn không biết, bốn Tiết Độ Sứ lớn U Đô đều là vãn bối của ta.
Trong lòng Tân Mục thoáng động, híp mắt lại.
- Cũng chính là nói, Đại Hắc Thiên biết thân phận thần tử U Đô của ta. Như vậy vì sao hẳn nhất định phải cùng ta đánh cược một ván?
Long Kỳ Lân kinh hồn bạt vía đi theo sau lưng hẳn, thận trọng nhìn về phía hai bên Đại Hắc Cung, chỉ thấy ngọn đèn dâu yếu ớt, trong bóng tối hình như ẩn giấu không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái.
- Đợi lát cho ngươi thêm cơm.
Tân Mục nói.
Nhát gan trong lòng Long Kỳ Lân lập tức không cánh mà bay, lá gan cũng lớn lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, xoải bước về phía trước, uy phong lẫm liệt.
Đại Hắc Thiên gọi tới một ma nữ, phân phó nói:
- Mời phách thể vào hậu cung ở. Nhớ phải đối xử tử tế.
Ma nữ này nói vâng, dẫn đường cho Tân Mục đi về phía hậu cung, sau khi an bài sương phòng, mặt mày ẩn tình, nói: - Tân công tử là quý khách, hề cần gì đều có thể phân phó thiếp thân. Thiếp thân cái gì cũng có thể làm...
Nàng xinh đẹp, mị nhãn như tơ, ánh mắt có chút nóng bỏng.
Ánh mắt Tần Mục nhất thời sáng lên:
- Tỷ tỷ cái gì cũng có thể làm sao?
Ma nữ này xấu hổ, khẽ gật đầu.
Tân Mục đưa qua một phương pháp luyện đan:
- Tỷ tỷ giúp ta luyện mấy trăm lò linh đan. Rồng béo, ngươi thật có phúc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận