Mục Thần Ký

Chương 2113: Quy Khư thần kỳ

Chương 2113: Quy Khư thần kỳChương 2113: Quy Khư thần kỳ
Nguyên Mẫu phu nhân vô cùng căng thẳng, nói bằng chất giọng the thé:
- Ngươi đừng có mà làm chuyện điên rồi
- Đại trượng phu trên đời thà chết chứ không chịu khuất phục, thà gãy chứ không cong, thà được thẳng lưng chứ không chịu cúi người cầu xin!
Tân Mục tung người nhảy lên, nhảy vào Quy Khư, oai phong lãm liệt nói:
- Ta tình nguyện chết cũng sẽ không chịu các ngươi ức hiếp!
Hai người vội vàng vọt tới mép hoa sen, vươn tay ra bắt lại, nhưng làm sao có thể tóm được hắn chứ?
Họ chỉ nhìn thấy Tần Mục rơi vào bên trong Đại Uyên, biến mất không thấy gì nữa. Nguyên Mẫu phu nhân nháy mắt mấy cái, đột nhiên bật cười nói:
- Tiểu tình lang vừa rồi còn tỏ vẻ chết không có cốt khí, từ khi nào lại trở nên có cốt khí như vậy chứ? Ha ha, thú vị...
Nàng đột nhiên khống chế được thân hình Đế Hậu, cũng tung người nhảy vào bên trong Đại Uyên.
Đế Hậu sợ hãi kêu lên, muốn bắt lấy Tịnh Đế Liên Hoa, nhưng đã không kịp nữa rồi!
Tân Mục rơi vào trong bóng tối, nhưng dần dần trước mắt của hắn xuất hiện ánh sáng. Sau đó, ánh sáng càng ngày càng mạnh khiến cho hắn không khỏi tò mò.
Nhìn từ bên ngoài vào, Đại Uyên Quy Khư tối tăm đến mức khó có thể tưởng tượng được, không thấy được bất kì ánh sáng nào, nhưng càng vào bên trong thì lại càng sáng rõ. Hai loại thái cực vô cùng không có khả năng xuất hiện ở cùng một nơi, nhưng hết lần này đến lần khác lại cùng xuất hiện.
Đồng thời, lực từ trường ở đây cũng càng ngày càng mạnh, bất cứ vật chất năng lượng nào cũng đều bị trói buộc gắt gao vào một chỗ, bởi vậy sinh ra sức nóng cao nhất.
Nhiệt lượng tích tụ khiến hắn cảm nhận được dao động phù văn đại đạo trong nhục thân mình càng ngày càng kịch liệt, đại đạo mà bản thân tu luyện hệt như sắp bốc cháy!
- Gió nóng!
Hắn thầm sợ hãi.
Lúc ở trong thành Ngọc Kinh Tổ Đình, hẳn đã từng nhìn thấy gió nóng.
Gió lạnh là đến từ Chung Cực Hư Không, nơi nó thổi qua đều sẽ biến thành Chung Cực Hư Không, tạo thành khoảng cách vô cùng xa, vô cùng mỏng manh giữa vật chất với nhau, đồng thời cũng không hề chứa đựng bất cứ sức nóng và năng lượng nào.
Gió lạnh vừa thổi, tất cả đều hóa thành tro bụi, không còn sót lại chút gì, vật chất không còn, năng lượng không còn, cho dù ngươi có đạo hạnh thông thiên, nhưng nếu chưa thành đạo thì cũng phải khoanh tay chịu chết.
Mà gió nóng còn là một loại gió cực đoan khác.
Gió nóng thổi qua sẽ khiến cho phù văn căn bản nhất cấu thành đại đạo bị hòa tan, khiến cho đại đạo hoàn toàn tan rã, khiến cho vật chất hoàn toàn tan chảy, hóa thành trạng thái năng lượng, trạng thái hỗn độn thuần túy.
Ở trong thành Ngọc Kinh Tổ Đình, hắn có có thể gặp được cả gió nóng và gió lạnh, nhất là khi đại kiếp sụp đổ xuất hiện. Mặc dù hắn hiểu được sinh và diệt của Quy Khư, sinh diệt của luân hồi, nhưng khi đối mặt với loại tình huống này cũng cảm nhận được sự nguy hiểm.
- Quái lạ, gió lạnh xuất hiện ở Chung Cực Hư Không - nơi người thành đạo lạc ấn đại đạo hóa thành Đại La Thiên, mà gió nóng lại xuất hiện ở trong Quy Khư, vậy không phải Quy Khư có thể đặt ngang hàng với Chung Cực Hư Không rồi hay sao?
Mặc dù gió nóng vô cùng khủng bố, nhưng hắn đã hiểu được sinh diệt trong đại đạo Quy Khư, dung hợp được hai loại đạo pháp, dựa vào đại đạo Luân Hồi để không ngừng luân hồi sinh diệt.
Đại đạo trong nhục thân hắn không ngừng vỡ vụn, tan biến, nhưng lại không ngừng được gây dựng lại, sinh ra. Lực hút của Đại Uyên Quy Khư mang theo hắn điên cuồng xoay tròn, nhanh chóng rơi xuống. Hắn cố gắng muốn ổn định thân hình, nhưng lại khó mà ổn định được.
Hắn chỉ thấy trong hào quang càng ngày càng sáng ngời, phần rễ khổng lồ của hai đóa sen bên cạnh người hắn vụt lên rồi lướt qua, bên trên phủ kín gai nhọn lởm chởm.
- Cứ rơi như vậy thì khi nào mới kết thúc?
Hắn vừa nghĩ đến đây, đột nhiên cảm nhận được khí tức của đại kiếp sụp đổ vô cùng mãnh liệt, đạo pháp thần thông của bản thân nhanh chóng mục nát yếu dần, nhục thân già nua.
Tân Mục thầm giật mình, hơi hối hận rằng mình không nên nhảy vào bên trong Đại Uyên Quy Khư.
Nhưng việc đã đến nước này, hối hận cũng đã muộn.
Hắn định nắm lấy rễ của Tịnh Đế Song Liên, nhưng lại bị gai nhọn trên bề mặt đâm đến mức hai tay máu thịt lẫn lộn. Có điều, bản thân hẳn vẫn bị lực hút của Quy Khư không ngừng lôi xuống, rơi vào nơi càng sâu hơn.
Những nơi như này, ngay cả tỷ muội Đế Hậu khi còn sống cũng còn chưa từng đến, cho nên hắn là người đầu tiên tiến vào †rong này.
Trong lòng Tần Mục sinh ra cảm giác sợ hãi:
- Nếu như căn bản Quy Khư không hề có đáy, vậy thì chẳng phải ta sẽ cứ rơi xuống mãi mãi ư?
Sau khi cứ rơi xuống không biết bao lâu, khí tức của đại kiếp sụp đổ cũng càng ngày càng đậm hơn, mà ánh sáng cũng ngày càng sáng hơn.
Đột nhiên, ánh sáng cũng dần dần trở nên không chói mắt nữa, mà xu thế rơi xuống cũng dần dân chậm lại. Tân Mục thầm giật mình: - Thủy triều của Quy Khư sắp phun trào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận