Mục Thần Ký

Chương 2337: Hạ xuống

Chương 2337: Hạ xuốngChương 2337: Hạ xuống
Những ngày này, đôi chân của hắn dân phát triển, đã dài gần bằng trước đây, chẳng qua vẫn còn hơi gầy yếu. Nguyên thần của hắn cũng dần lớn mạnh, đương nhiên nếu muốn khôi phục lại như thời kỳ đỉnh phong thì còn cần phải khổ tu thêm một thời gian dài nữa.
Trong thời kỳ đỉnh phong, nguyên thần của Tần Mục rộng lớn, nếu như được kích phát tới cực hạn thì có thể bao trùm cả một chư thiên. Mặc dù nguyên thần của hắn không khủng bố bằng nguyên thần của U Thiên Tôn, thế nhưng cũng không kém cạnh làm bao.
Hiện giờ, nguyên thần của hắn chỉ cao có hơn mười trượng, còn chẳng bằng nguyên thần của thần thông giả ở cảnh giới Sinh Tử và cảnh giới Thiên Hà.
Ngay cả khi như vậy, hắn vẫn là một trong số những cường giả mạnh mẽ nhất trên thế gian này!
Nhục thân và nguyên thần của Tân Mục đều được luyện hóa từ nguyên khí Hồng Mông. Hắn đi theo con đường của chủ nhân Di La Cung, vả lại con đường thành đạo của hắn cũng có điểm giống với con đường của chủ nhân Thiên Đô, là sự kết hợp lợi ích giữa hai con đường lại với nhau.
- Ta sẽ tìm kiếm thêm hai năm nữa, nếu như vẫn không tìm được ô cửa kia thì †a quay về Diên Khang!
Tần Mục một mình chịu đựng nỗi cô đơn, cực khổ kiếm tìm trong vùng phế tích này. Hắn nhìn thấy một cái đầu cắm trên lá cờ, nhìn thấy một nữ nhân đang chải đầu trong gương đồng, nhìn thấy một món thần binh gãy không ngừng chảy máu.
Hắn còn nhìn thấy một quả đạo quả mọc đang không ngừng mọc đâu người, nhưng cũng không ngừng bị gió lạnh thổi bay.
Ngoài những thứ đó ra, hẳn còn gặp được một loạt quan tài. Những chiếc quan tài đó được khóa chặt bằng xích sắt, nối liền thành một hàng, trôi dạt trong hư không vô biên.
Vùng phế tích này đầy ắp những thứ vô cùng kỳ lạ.
Trước đó, Tần Mục còn định thu thập một vài bảo vật trong vùng phế tích này, thế nhưng khi nhìn thấy những món đồ kỳ lạ đó, hắn không còn suy nghĩ này nữa.
Đối với hắn mà nói, những món đồ này cũng là "rác rưởi", không hề có chút tác dụng nào, hơn nữa còn cực kỳ nguy hiểm. Hắn năm lần bảy lượt gặp phải sự truy sát của cái đầu và con thuyền vỡ nát kia, lúc cầm lấy tấm gương đồng kia thì suýt chút nữa bị nữ nhân chải đầu kéo vào trong gương, còn cái đầu treo trên lá cờ kia đã liền làm một thể với lá cờ, không thể tách ral
Điều càng đáng sợ hơn là, những thứ đồ ở đây đều ẩn chứa huyền cơ. Chúng bị nhốt trong vùng phế tích này, bị gió lạnh thổi đi, không thể thoát thân. Nếu như Tần Mục mang theo chúng rời khỏi nơi này, vậy thì e rằng sẽ thành toàn cho những thứ đồ đó, mang đến đại họa cho thế nhân!
- Những thứ bên trong vùng phế tích này chứa đựng biết bao kẻ bất tử.
Tân Mục càng nhìn thì càng khẳng định suy đoán của mình. Những cường giả không chết trong đại kiếp hủy diệt đều ẩn giấu trong các loại bảo vậy, chờ đợi cơ hội sống lại.
Bọn họ là những kẻ bất tử, không bị Chung Cực Hư Không hủy diệt. Vùng phế tích này chính là một cái lồng giam tự nhiên, nhốt bọn họ ở trong đó, khiến bọn họ không thể thoát khỏi. Mang những món bảo vật này rời khỏi nơi đây thì chẳng khác nào thành toàn cho bọn họ!
Kỳ hạn hai năm dần đến, tâm trạng của Tân Mục cũng chuyển từ gấp gáp sang bình tĩnh. Cánh cửa đáp xuống trên một chiếc quan tài khổng lồ, Tân Mục ngồi trên cánh cửa, bên trong quan tài vang lên từng tiếng gõ 'cộc cộc" hệt như có người sống bị trấn áp trong quan tài.
Cánh cửa rất nặng, đủ để trấn áp thứ †rong quan tài.
Tần Mục gõ lên cánh cửa, cười nói:
- Lão huynh ở bên trong à, ta chỉ quá giang chút thôi, việc gì phải nôn nóng thế?
Trong quan tài vang lên một tiếng gầm rống, âm thanh "lộc cộc lộc cộc" càng thêm gấp gáp, như thể một con quái vật nào đó đang dùng đầu đập vào nắp quan tài. Tân Mục cười ha hả, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Phía trước là một hàng quan tài được xiềng xích khóa chặt lại, đầu đuôi nối liền với nhau, trôi dạt về nơi bóng tối phía xa.
Tân Mục định mượn những chiếc quan tài này để nghỉ chân, còn về phần bên trong quan tài chôn cất thứ gì thì hắn cũng chẳng muốn biết.
Chuyến hành trình bôn ba dài đằng đẳng mấy năm nay khiến hắn có chút không chịu đựng nổi, đôi chân của hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, cho nên buộc phải dừng lại nghỉ ngơi chốc lát.
Đúng vào lúc này, nụ cười trên gương mặt Tần Mục dần tắt, sau đó đứng thẳng dậy.
Hắn chỉ thấy chiếc quan tài đầu tiên bẻ hướng, tách khỏi tuyến đường đã định sẵn, mà phía trước những chiếc quan tài ấy chính là một khung cửa không có cánh cửa!
Tân Mục có thể lờ mờ thấy được bên trong khung cửa đó có vô vàn tấm bia đá khổng lồ!
Những tấm bia đá đó trơn nhắn hệt như vô số tấm gương sáng không tỳ vết!
Bia đá tạo thành rừng, đứng sừng sững trong thế giới phía sau ô cửa.
Những tấm bia đá kia phản chiếu hư không, thậm chí khi những chiếc quan tài lướt qua phía trước ô cửa, Tần Mục còn nhìn thấy trên bề mặt của những tấm bia đó phản chiếu thứ trong quan tài!
Bên trong những chiếc quan tài đó toàn là máu, thứ ngâm trong máu là một con quái vật với mái tóc dày rậm, dáng vẻ hệt như cương thi, răng nanh dài ngoẵng, móng tay sắc nhọn đang điên cuồng nắm lấy vách quan tài!
Thi thể của những người thành đạo tiền sử đã thấm đẫm máu trong quan tài, biến thành một sinh vật kỳ dị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận