Mục Thần Ký

Chương 1904: Ta là ngọn gió không bị ràng buộc (3)

Chương 1904: Ta là ngọn gió không bị ràng buộc (3)Chương 1904: Ta là ngọn gió không bị ràng buộc (3)
Long Hao đặt hắn xuống, đang muốn xông lên phía trước đánh nát thân thể quái nhân, đột nhiên thân thể quái nhân cao gầy động đậy một chút, từng ánh hào quang trong con mắt giữa mi tâm tuôn ra như nước.
Thân thể hóa đá của quái nhân cao gây chấn động, lung lay.
Long Hao kinh hãi, dừng bước, Tần Mục khàn giọng nói:
- Công kích con mắt hắn! Đó là điểm yếu duy nhất của hắn! Đánh nát mắt hắn, hắn sẽ chết! Tuy hắn có đạo quả, nhưng đạo quả không dung nhập vào Hư Không Chung Cực! Bây giờ là lúc hắn suy yếu nhất!
Long Hao do dự, quay đầu lại nói
- Ngươi nói thì hay lắm, có giỏi thì ngươi lên đi!
Hắn dừng lại trong chốc lát, lấy hết dũng khí phi thân lên trước, đột nhiên hào quang ở con mắt giữa mi tâm quái nhân tỏa sáng. Long Hao thầm giật mình, vội vàng bay lên trời, xé rách không gian, hào quang trên bầu trời chợt lóe, Long Hao đã trở về Thú Giới.
Hắn đã bị đánh đến mức sợ vỡ mật, không dám chiến đấu nữa.
Tần Mục cắn răng, dường như hàm răng đã bị hắn cắn nát.
Hắn giơ tay cầm gậy Thái Dịch lên, chống gậy bước đi loạng choạng về phía quái nhân cao gầy, lẩm bẩm nói:
- Ta là gió...
- Ngọn gió tự do tự tại!
Hắn thở hổn hển, cố gắng cất bước nhanh hơn, trong miệng vang lên lời nói mà người què thôn Tàn Lão dạy khi hắn còn nhỏ.
- Khi tốc độ của ta đủ nhanh, tâm ta đủ phẳng lặng, thân thể đủ nhẹ nhàng, ta có thể cảm nhận được sức mạnh của gió.
Bước chân hắn càng lúc càng nhanh, lòng bàn chân dân dần sinh gió.
- Khi đó, ta có thể đuổi theo gió, đạp trên ngọn gió, tự do tự tại bay lượn trên bầu trời...
Hắn đi trên không trung, tốc độ càng lúc càng nhanh.
- Ta là gió, ngọn gió không bị ràng buộc, ai cũng không đuổi kịp ta...
Khóe miệng hắn đổ máu, da thịt thân thể nổ tung, chạy thẳng về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Hắn lấy gậy của Thái Dịch chỉ về phía mi tâm quái nhân cao gầy, chỉ về phía quái nhãn, con mắt hắn ngày càng mờ mịt, tâm mắt ngày càng mơ hồ. - Ta là gió, thiếu niên đuổi theo gió...
Hắn lảo đảo trên không trung, cố gắng tăng thêm tốc độ, đột nhiên một bóng dáng gầy khô đi tới bên cạnh hắn, tuy già nua nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn:
~- Mục Nhi, đưa gậy cho ta.
Một bàn tay mạnh mẽ nhận lấy cây gậy từ trong tay hắn, đồng tử Tân Mục dần dần co rút lại, tập trung tầm mắt, nhìn thấy mặt người què.
- Đừng đi.
Hắn giơ tay nắm lấy ống tay áo người què:
- Đừng đi, sẽ chết đấy...
Người què đẩy tay hẳn ra, bước chân nhẹ nhàng, hóa thành một vệt ánh sáng đi ra xa, giơ mũi gậy lên, chạy về phía mi tâm quái nhân cao gây.
Tân Mục bối rối, nhưng bước chân lại không thể đạp trên gió nữa, thân thể hắn bất lực rơi xuống từ trên không trung.
- Đừng đi...
Hắn dùng hết sức lực gào thét.
Y phục của người què bay phần phật, để lại trên không trung một vầng hào quang màu xanh. Giờ khắc này, thân hình hắn đột phá không gian, đột phá cực hạn của chính mình.
- Ta là gió! Ngọn gió không bị ràng buộc!
Giọng nói của hắn vang vọng trên không trung:
- Ai cũng không đuổi kịp gió...
Xoetl
Gậy gỗ của Thái Dịch và bóng dáng người què cùng đâm vào con mắt giữa mi tâm quái nhân cao gầy, sau giây phút ngắn ngủi lặng im, đột nhiên cơn chấn động vô cùng khủng bố bạo phát! Đầu tên quái nhân cao gầy nổ tung, thân thể không ngừng tan rã, từng khối đá vụn rơi xuống từ trên không, hào quang chói mắt kéo tới, sóng khí mênh mông đánh bay Tần Mục.
Tân Mục nặng nề đập xuống đất, lăn lông lốc, qua một lúc lâu sau mới dừng lại được. Hắn cố gắng giãy giụa muốn bò lên, thế nhưng không đứng dậy được.
Một cây gậy vù vù xoay tròn, đột nhiên cắm trên mặt đất trước mặt hắn.
Tần Mục ngẩng đầu, chỉ thấy bên trên cây gậy có máu đỏ chảy dọc xuống.
Hắn giơ tay lên, dùng sức nắm chặt gậy, ôm cây gậy vào trong ngực, nước mắt trong mắt chảy xuống, hòa cùng máu trên cây gậy gõ.
Hắn ôm gậy, giống như một đứa bé nằm ở nơi đó, thật lâu không nhúc nhích.
Ông lão kia không thể cướp kẹo hồ lô cùng hắn, không thể trộm hẳn trộm trở về nữa rồi..
Đêm, giọt sương trĩu nặng, lạnh lão.
Khi mặt trời lên, hàn khí trên người Tân Mục mới chậm rãi tán đi. Hắn chống gậy loạng choạng đứng dậy, máu trên gậy gỗ là thần huyết, vẫn còn tràn đầy sức sống.
Hắn nhìn về phía trước, nơi đó là một vùng hỗn độn.
Trận chiến đêm qua đã tàn phá nơi đây, Hắc Sơn nứt ra đã bị đạo quả của quái nhân cao gầy nổ nát vụn, không còn sót lại chút gì.
Quái nhãn hỏa diễm mọc ra giữa vết nứt của Hắc Sơn cũng biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại mặt đất xung quanh lõm xuống rất sâu do bị quái nhân cao gầy hiến tế đến vũ trụ trước, biến thành năng lượng tỉnh thuần. Khắp nơi đây rải rác thi thể hóa đá của quái nhân cao gây, năng lượng của vũ trụ quá khứ vẫn cân đối với vũ trụ hiện tại. Mặc dù vật chất của Tổ Đình bị hiến tế một phần, nhưng thi thể của quái nhân cao gầy đã bổ sung một phần năng lượng này.
Xung quanh Hắc Sơn như thể có được phần năng lượng dồi dào đến từ quái nhân cao gầy, núi non bỗng chốc trở nên rậm rạp xanh tươi, sinh trưởng rất nhiều thực vật, trong đó còn có thảm thực vật đặc thù của Tổ Đình, trên lá cây và cỏ non treo vài giọt sương do linh khí ngưng đọng tạo thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận