Mục Thần Ký

Chương 1608: Một thế hệ người mới thay chân người cũ

Chương 1608: Một thế hệ người mới thay chân người cũChương 1608: Một thế hệ người mới thay chân người cũ
Vân Sơ Tụ than thở một tiếng:
- U, U! Mau dừng tay, nhân gia theo ngươi là được chứ gì!
U Thiên Tôn thu hồi thi yêu Nguyên Mẫu.
Vân Sơ Tụ nhìn nhục thân của mình, lại nhìn U Thiên Tôn, lạnh lùng cười nói:
- Ngươi là người đàng hoàng, U Thiên Tôn, hành động lần này của ngươi không hề giống bản chất của ngươi! Ai đưa ra chủ ý †ồi tệ này cho ngươi thế? Là Mục Thiên Tôn à?
U Thiên Tôn lẳng lặng đeo mặt nạ quỷ lên mặt, không để cho nàng nhìn thấy mặt của mình.
Vân Sơ Tụ lạnh lùng cười nói: - Ta biết là hắn! Cũng chỉ có hắn mới nham hiểm như vậy. Chỉ sợ việc ngươi đưa Tà Vô Kỳ và thái tử Minh Nhai tới đây cũng là chủ ý của hắn, đúng không? Ngươi đắc tội chết với Hạo Thiên Tôn rồi!
Nàng xoay người rời đi:
- Ta sẽ tới U Đô một chuyến để sửa chữa lại thần khí Ngự Thiên Tôn kia. Đến lúc đó, nếu ngươi không trả nhục thân cho ta, còn dám đổi bất kỳ yêu cầu nào, lão nương sẽ tự mình xuống đao làm thịt ngươi!
U Thiên Tôn kéo mặt nạ lên, thở dài, trên khuôn mặt già nua toàn là nếp nhăn.
Vân Tiệm Ly tò mò hỏi:
- Thật sự là Mục Thiên Tôn đưa ra chủ ýà?
U Thiên Tôn gật đầu, bất đắc dĩ nói:
- Mục Thiên Tôn biết Nguyên Mẫu phu nhân là tồn tại nắm trong tay Tạo Phụ Thiên Cung và Tạo Hóa Thần Khí, vì vậy lúc rời khỏi U Đô, hắn đã đưa ra chủ ý này cho ta, bảo ta lấy thi yêu Nguyên Mẫu uy hiếp nàng, ép nàng chữa trị cho thần khí Ngự Thiên Tôn của U Đô. Quả nhiên chủ ý này rất hữu dụng.
Vân Tiệm Ly do dự một lúc, nhìn thái tử Minh Nhai và Tà Vô Kỳ, khẽ nói:
- Vậy bọn họ đâu rồi?
- Thái tử Minh Nhai chủ động tiến vào U Độ, xin ta cho phép hắn đi gặp Tà Vô Kỳ.
U Thiên Tôn nói:
- Hắn phát hiện Thiên Đế trong Thiên Đình là giả, thứ kia là nhục thân Thiên Đế do mười Thiên Tôn tạo ra, vì vậy vô cùng sợ hãi. Huynh trưởng của hẳn là Hạo Thiên Tôn, cũng ở trong hàng ngũ của mười Thiên Tôn, cho nên điều ấy khiến hắn càng không dám dừng chân Thiên Đình. Mấy năm nay, hắn đều ẩn náu trong U Đô giống như Tà Vô Kỳ. Tà Đế Tà Vô Kỳ là đại ca của hắn.
Vân Tiệm Ly nhìn Tà Vô Kỳ và thái tử Minh Nhai, thái tử Minh Nhai đang chăm sóc Tà Vô Kỳ, mà Tà Vô Kỳ chỉ khi đối mặt với hắn mới không điên điên khùng khùng.
Bây giờ, "hai huynh đệ" này đang sống nương tựa vào nhau.
Vân Tiệm Ly thầm nghĩ:
- Nhưng nếu Tà Vô Kỳ không chết thì có lẽ danh ngạch mười Thiên Tôn sẽ có một phần của hắn, đáng tiếc lịch sử không có nếu như.
Bên kia, Tần Mục lái lâu thuyền vào Tổ Đình. Chiếc lâu thuyền này đại diện cho thành tựu cao nhất trong lịch sử chế tạo của Diên Khang. Lò luyện đan của của lâu thuyền có thể hoạt động với công suất rất cao, tốc độ cũng tăng lên đáng kể.
Chẳng qua, tuy rằng số lượng thợ lành nghề của Diên Khang ngày nay rất nhiều, song vẫn không thể sánh được với những chiến hạm được đúc luyện như lục địa trôi nổi của Thiên Đình hay thời đại Khai Hoàng.
Hai chiếc chiến hạm Vô Ưu Hương và Bỉ Ngạn chính là thứ để lộ ra trình độ kỹ thuật cao nhất trong con đường chế tạo của thời đại Khai Hoàng!
Để luyện thành chiến hạm như vậy, con người ta không chỉ cần đến con đường chế tạo, mà cần cả một cường quốc có thực lực vô cùng mạnh mẽ!
Chiến hạm Thiên Đình cũng có trình độ như vậy. Mặc dù con đường chế tạo của Thiên Đình kém hơn thời đại Khai Hoàng, cũng kém hơn Diên Khang, nhưng căn cốt của Thiên Đình quá mạnh.
Tài lực của thời đại Khai Hoàng chỉ có thể rèn đúc thành hai chiếc chiến hạm là Bỉ Ngạn và Ưu Vô Hương, nhưng Thiên Đình lại có tới hơi mười mấy chiếc chiến hạm giống như vậy! Lâu thuyền chạy qua bầu trời Tổ Đình, Tân Mục ngắm nhìn phía bên dưới, quan sát địa lý của Tổ Đình.
Đám người Ngụy Tùy Phong, Tư bà bà, Hoa Huyên Tú và thái tử U Minh kinh ngạc cảm thán sự hùng vĩ xinh đẹp của Tổ Đình. Phong cảnh nơi đây khiến cho người ta khen ngợi không ngớt lời, mà giây phút đám cự thú Thái Cổ lướt qua bên cạnh lâu thuyền lại càng khiến người ta thán phục hơn.
Lâu thuyền bay qua giữa các thần sơn và thánh địa khiến bọn họ nhìn đến trố mắt, thỉnh thoảng trên lâu thuyền truyền còn vang lên những tiếng kêu sợ hãi.
Tần Mục cau mày, lãnh thổ của Tổ Đình vô cùng bao la, muốn tìm kiếm vị trí của bốn Thiên Môn cũng không dễ dàng.
- Chắc phải trở về một chuyến mời Thúc Quân tới đây, có lẽ hẳn sẽ biết vị trí của bốn Thiên Môn. Nếu không cứ tìm kiếm như vậy thì không biết lúc nào mới có thể tìm ra được.
Hắn treo đèn lồng Nguyệt Thiên Tôn lên, chưa được mấy ngày, lâu thuyền đi tới Thập Vạn Hắc Sơn.
Long Kỳ Lân và Yên Nhi vội vàng ra đón. Long Kỳ Lân đột nhiên thấy thiếu niên Văn Nguyên, nó không khỏi ngơ ngác, vứt bỏ Tần Mục chạy thẳng tới chỗ thiếu niên Văn Nguyên.
Trong lòng Tần Mục cảm thấy chua XÓI:
- Một thế hệ người mới thắng người cũ, có lẽ ta thật sự đã hoa tàn ít bướm rồi...
Long Kỳ Lân tâm tình với thiếu niên Văn Nguyên một hồi. Một lúc lâu sau, nó mới chạy về, dè dặt nói:
- Giáo chủ...
- Gọi ta là lão giáo chủ.
Tân Mục buồn bã nói: - Sơ Tổ và những Nhân Hoàng khác đâu rồi?
- Thất lạc rồi.
Long Kỳ Lân càng cẩn thận nói.
- Thất lạc rồi?
Tân Mục kinh ngạc, cười nói:
- Bọn họ đi thuần hóa cự thú rồi à? Thúc Quân đâu?
Long Kỳ Lân khẽ nói:
- Cũng thất lạc rồi...
Tần Mục hơi ngẩn người, cẩn thận quan sát đôi mắt của hắn, lông mày bên trái giật giật.
- Đám Giang Vân Gian đâu?
Vẻ mặt của Long Kỳ Lân như đưa đám:
- Cũng thất lạc chung với đám người Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận