Mục Thần Ký

Chương 1891: Cạm bẫy Ngọc Kinh @)

Chương 1891: Cạm bẫy Ngọc Kinh @)Chương 1891: Cạm bẫy Ngọc Kinh @)
Hai người lại càng thêm căng thẳng, nhưng đợi đến khi sang được bờ bên kia, lúc này bọn họ mới phát hiện bóng dáng đối diện là cung điện ngọc đồ sộ nguy nga và đủ loại kiến trúc kỳ dị.
- Thành thị xa hoa quát
Ngụy Tùy Phong không nhịn được mà khen ngợi:
~- Ngọc Kinh, bạch ngọc là kinh đô, nơi này mới thật sự là thành Ngọc Kinh. So với nơi này mà nói, quả thật thành Ngọc Kinh của Thiên Đình chỉ là một đống bùn đất được đắp lên!
Thúc Quân cũng liên tục gật đầu, khen ngợi không dứt.
- Có thể gọi nơi này là Ngọc Kinh, cũng có thể gọi là Di La Cung. Thái Dịch vác rìu hỗn độn ở sau lưng, sải bước. Hắn bước một bước, đám người Ngụy Tùy Phong phải bước hàng trăm bước mới có thể đuổi theo hắn. Thái Dịch nói:
- Lăng Tiêu Điện của Thiên Đình chính là một tòa đại điện trong Di La Cung. Các ngươi nhìn nơi đó xem!
Hắn nâng rìu chỉ, hai người vội vàng nhìn theo, quả nhiên nhìn thấy một tòa Lăng Tiêu Bảo Điện!
Có điều tòa Lăng Tiêu Bảo Điện này hùng vĩ hơn, khí thế hơn toà Lăng Tiêu Bảo Điện trong Thiên Đình, đồng thời cũng có một loại ý vị đại đạo tự nhiên quanh quẩn xung quanh Bảo Điện!
Có lẽ Lăng Tiêu Bảo Điện của Thiên Đình không thể so sánh được với tòa đại điện này.
- Thật ra Lăng Tiêu Bảo Điện của Thiên Đình là do Tạo Vật Chủ tưởng tượng ra. Chắc hẳn Thái Đế đã từng nhìn thấy tòa đại điện này, tưởng tượng ra hình thái Lăng Tiêu Bảo Điện, nhưng lại không thể tái hiện lại toà Bảo Điện thật sự.
Thái Dịch từ tốn nói.
Ngụy Tùy Phong nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối, đột nhiên nghĩ tới một việc hết sức quan trọng, vội vàng nói:
- Toà Lăng Tiêu Bảo Điện này không phải do tự nhiên hình thành, mà là do chủ nhân Di La Cung luyện chế ra sao?
Thái Dịch gật đầu, nói:
- Toà Bảo Điện này lấy đại đạo luyện thành, toàn bộ thành Ngọc Kinh cũng đều do đại đạo của người thành đạo luyện thành, bởi vậy có được uy năng vô biên.
Ngụy Tùy Phong như bị giội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, trong lòng lạnh buốt, thất thanh nói:
- Vậy thì rốt cuộc ba cảnh giới là cảnh giới Ngọc Kinh, cảnh giới Lăng Tiêu và cảnh giới Đế Tọa có lai lịch như thế nào? Ba cảnh giới này đêu được sáng lập dựa theo thành Ngọc Kinh của Thiên Đình. Nếu thành Ngọc Kinh được xây dựng mô phỏng theo nơi này, vậy thì chẳng phải là... chẳng phải là...
Hắn rùng mình mấy cái, không dám nói tiếp nữa.
Thúc Quân đột nhiên nói:
- Thế chẳng phải ba cảnh giới này đều là cạm bấy hay sao?
Cạm bẫy Ngọc Kinh!
Cảnh giới Ngọc Kinh là cạm bấy, cảnh giới Lăng Tiêu cũng là cạm bấy, thậm chí ngay cả cảnh giới Đế Tọa cũng là cạm bấy!
Là kẻ nào có bản lĩnh cường đại, thủ đoạn mạnh tay và khả năng sâu xa đến mức có thể bố trí được một cạm bậy khủng bố nhằm hốt gọn một mẻ cường giả trong thiên hạ đây? Chẳng lẽ chính là chủ nhân của Di La Cung ư?
Bọn họ nhìn cung điện càng ngày càng gần ở phía trước, không khỏi rùng mình, một hơi khí lạnh nơi đáy lòng trào ra, theo cột sống xông lên cổ, lên sau gáy, chui vào trong đầu.
Thái Dịch không nói gì, cũng không khẳng định suy đoán của bọn họ, nhưng bọn họ lần theo dấu vết chứng minh suy đoán của chính mình.
- Năm đó chúng ta phát hiện ra thành Ngọc Kinh của Tổ Đình cũng là nhờ cơ duyên.
Thúc Quân lẩm bẩm nói:
- Ta và Bá Dương đi vào từ một con đường khác, Thái Đế Thái Sơ đi đường khác với bọn ta, chẳng lẽ bọn họ đã từng đến nơi này? Nếu như do chủ nhân Di La Cung bố trí, có lẽ là bắt đầu bố trí từ khi đó... - Các ngươi ở lại đây.
Thái Dịch cắm cây gậy chống xuống mặt đất, vác rìu hỗn độn đi vào bên trong Di La Cung, trâm giọng nói:
- Ta đi gặp hắn một lát! Nếu có thể ngăn cản hắn thì tốt, nếu không thể...
- Nếu không thể thì phải làm sao?
Ngụy Tùy Phong hét với theo bóng lưng Thái Dịch, cao giọng hỏi:
- Có phải theo bản đồ đến cứu ngươi không? Ta theo ngươi đến đây, ngoài thành có bản đồ ta để lại!
Thái Dịch không quay đầu lại, giọng nói lại vang lên:
- Nếu không thể ngăn cản hắn, các ngươi tự cầu phúc đi!
Ngụy Tùy Phòng và Thúc Quân rùng mình mấy cái, ngoan ngoãn đứng đó, yên lặng chờ Thái Dịch trở về. Chỉ thấy Thái Dịch đến trước cửa Di La Cung, cánh cửa kẽo kẹt mấy tiếng rồi tự động mở ra, dường như đã lâu không mở, cho nên loang lổ vết rỉ sét.
Hồng Mông trong cánh cửa phun trào, sâu không lường được. Trong nháy mắt cửa mở ra, nguyên khí Hồng Mông dày đặc từ trong cửa tuôn ra. Nguyên khí Hồng Mông mang lại cho người ta cảm giác tràn đầy sức sống, khiến đại đạo luyện thành trong cơ thể Ngụy Tùy Phong và Thúc Quân hưng phấn, phát ra đạo âm êm tai.
Nhưng mà đồng thời, trong nguyên khí cũng có tử khí nặng nề. Tử khí mạnh mẽ khiến đại đạo luyện thành của bọn họ vô cùng sợ hãi, dường như chỉ thoáng chạm vào, đại đạo đã suy yếu, héo khô!
Luồng tử khí đáng sợ này giống như một loại khí tai ương, diệt vong tích lũy lúc mười sáu vũ trụ hủy diệt. Khi tuôn ra, hai người đều cảm thấy tuổi thọ của mình suy giảm mạnh!
Thái Dịch phất tay áo, xua tan nguyên khí Hồng Mông đang tuôn về phía bọn họ, cất bước đi vào trong Di La Cung, cơ thể biến mất sâu trong nguyên khí Hồng Mông.
Ngụy Tùy Phòng và Thúc Quân nhìn vào trong cánh cửa kia, chỉ thấy nguyên khí Hồng Mông vô cùng dày đặc. Dường như bọn họ thấp thoáng trông thấy trong cung có một bóng dáng cao lớn, sừng sững đang ngồi trên bảo tọa, yên lặng chờ đợi Thái Dịch đi đến.
Bọn họ muốn nhìn kĩ hơn một chút, nhưng cánh cửa lại kẽo kẹt hai tiếng rồi đóng lại.
Hai người yên lặng chờ đợi, tòa thành Ngọc Kinh này không có một bóng người, ngay cả đạo thụ có thể tùy ý thấy trên dọc đường nhưng ở nơi này lại không có lấy nửa cây, yên tĩnh đến đáng sợ.
Thúc Quân không nhịn được mà nhìn hết chỗ này tới chỗ kia, chỉ thấy trên kiến trúc của nơi này có lạc ấn tỉnh xảo, không giống với lạc ấn đại đạo bây giờ, vô cùng lộng lẫy, hoa lệ, khiến người xem phải cảm khái.
Hắn muốn đến gân để xem, nhưng lại bị Ngụy Tùy Phong kéo lại.
- Thần Vương, Thái Dịch để lại cây gậy này, chắc chắn có ý nghĩa sâu xa, chúng ta không nên rời khỏi cây gậy này quá xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận