Mục Thần Ký

Chương 2353: Cái cây thứ tám

Chương 2353: Cái cây thứ támChương 2353: Cái cây thứ tám
Tân Mục giật mình, cười ha hả:
- Chẳng trách hắn để lại tấm bản đồ này, bảo ta tới cứu hắn! Nhưng mà...
Hắn nhíu mày:
- Nhưng mà đây là bản đồ phân bố đạo thụ của Chung Cực Hư Không kỷ nguyên thứ mười sáu, không giống với Chung Cực Hư Không kỷ nguyên thứ mười bảy...
Thương Quân đột nhiên nói:
- Chung Cực Hư Không không hề có vật chất, chỉ có Đại La Thiên có thể tồn tại, vậy nên Chung Cực Hư Không của tất cả kỷ nguyên vũ trụ đều giống nhau, đều là khoảng không.
Tần Mục mở to hai mắt, tim đập thình thịch: - Cũng có nghĩa là, chỉ cân có được bản đồ phân bố đạo thụ của kỷ nguyên thứ mười sáu, ta có thể tìm được nơi giam giữ Thái Dịch!
- Vị trí của cây thế giới và Quy Khư trong vũ trụ không bao giờ thay đổi.
Lão hán nói:
- Sau khi xác định được vị trí của cây thế giới và Quy Khư, có vật tham chiếu, chúng ta có thể đối chiếu giữa bản đồ phân bố đạo thụ của kỷ nguyên thứ mười sáu và Chung Cực Hư Không của kỷ nguyên thứ mười bảy. Có điều kiện tiên quyết này rồi, chắc hẳn việc tìm nơi Thái Dịch ở không hề khó.
Tân Mục gật đầu, bừng tỉnh, cười nói:
- Nếu tìm được Thái Dịch, có lẽ Thái Dịch sẽ có cách giúp người bại liệt kia tỉnh lại. Sau khi ta giải quyết xong rừng bia đá này, các ngươi có thể cứu người bại liệt ra ngoài. Mặc dù nghe hẳn nói có vẻ rất nhẹ nhàng, thế nhưng lão hán và lão bà đều biết cái khó trong đó.
Thái Dịch không bị trấn áp ở nơi đây, vậy thì chắc chắn sẽ bị trấn áp ở nơi khác. Nơi đây có Thái Dịch phá vỡ cấm chế, thế nhưng nơi kia thì không, cho nên Tân Mục buộc phải phá giải cấm chế.
- Chuyến này có thể sẽ rất nguy hiểm, để Tiểu Thương đi với ngươi.
Lão hán nói:
- Mặc dù Tiểu Thương dùng việc giết chóc để thành đạo, nhưng lại không hề lạm sát người vô tội. Có hắn theo cùng, chuyến đi này của công tử sẽ bớt nguy hiểm hơn nhiều. Vả lại, hắn biết rõ về vị trí phân bố của đạo thụ, có thể giúp công tử nhanh chóng tìm thấy Thái Dịch.
Tần Mục gật đầu, với hắn mà nói, dẫn theo Thương Quân rời khỏi nơi này không quá khó. - Vậy thì...
Hắn nhìn xung quanh một vòng, mỉm cười nói:
- Chư vị có thể nói cho ta biết, cái cây thứ tám là đạo thụ của ai được chưa?
Trong thôn tính cả con lợn và người bại liệt kia thì chỉ có bảy người, thế nhưng đạo thụ lại có đến tám cây, hiển nhiên là ngoại trừ bảy người này ra còn có người thứ tám.
Nữ nhân kia cười nói:
- Công tử lại nói đùa rồi, nơi này chỉ có bọn ta, làm gì có người thứ tám?
Tân Mục kinh ngạc, nhìn về phía những người khác, nha đầu với hai chùm tóc bím kia nói:
- Quả thật nơi này không hề có người thứ tám.
Con lợn nằm trong đĩa nói: - Bọn ta không lừa công tử đâu, quả thật nơi này không hề có người thứ tám mà ngươi nói. Vả lại, ở đây không chỉ không có người thứ tám, mà cũng không có đạo thụ thứ tám.
Lão bà giật mình, vội vàng nói:
- Công tử trước giờ vẫn luôn nhắc đến đạo thụ thứ tám, chẳng lẽ công tử đang lừa bọn ta sao?
Tân Mục bật cười, nói:
- Ta đã nói với các ngươi từ trước rồi, ta thích làm việc thiện, là một người tốt đầy lòng trắc ẩn, ta đâu có lừa các ngươi... Đợi đã, các ngươi không hề biết trong thôn có tám cái cây sao?
Lão bà tối sầm mặt mày, gật đầu.
Những người khác cũng đồng loạt gật đầu, không khí bỗng chốc vô cùng căng thẳng.
Lão hán nói: - Từ trước đến giờ, bọn ta vẫn luôn cho rằng công tử đang lừa bọn ta, cho nên mới nói là có tám cái cây. Thế nhưng trong mắt bọn ta, nơi này chỉ có bảy cái cây, vả lại cũng chỉ có bảy người bọn ta bị trấn áp ở nơi này.
Tân Mục không khỏi sinh ra cảm giác kỳ lạ, trầm giọng nói:
- Các ngươi không nhìn thấy cái cây thứ tám sao?
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Bầu không khí càng trở nên ngột ngạt hơn.
Sở dĩ Tân Mục có thể nhìn thấy đạo thụ đó là bởi vì mắt dọc của hắn quá mạnh, thậm chí còn có thể nhìn thấu hỗn độn, thế nhưng bọn họ lại không có thân nhãn cường đại như thế.
Nha đầu kia đột nhiên cười nói:
- Công tử, ngươi đang nói đùa đúng không? Ngươi đừng dọa Nha Nha...
Con lợn nằm trong đĩa kia chợt rùng mình, dùng hai tai bịt mắt lại, chỉ để lộ ra một đường, len lén nhìn bốn phía xung quanh.
Tần Mục bỗng nghĩ ra gì đó, thu hồi Kiếm Đạo của mình. Con lợn kia lập tức cảm nhận được kiếm thương ngăn cản nhục thân của mình khôi phục đã biến mất, thế là vội vàng chắp vá nhục thân lại.
Tân Mục cười nói:
- Thuật số của ta đa phần là do Thiên Sư võ đấu Trạc Trà dạy, chắc hẳn là ta tính sai rồi. Ta có thể dẫn theo một người rời khỏi nơi này, nhưng nếu muốn đưa hết tất cả các ngươi ra ngoài thì cần phải phá giải rừng bia đá, mà hiện giờ ta vẫn chưa có thực lực này. Bởi vậy, ta chỉ đành để các vị tiếp tục ở lại nơi đây, chờ đến khi thực lực đủ mạnh, ta sẽ quay về phá giải rừng bia đá, cứu mọi người ra. Lão hán bước một gốc cây, cau mày, cười khổ:
- Mục đích ta ở lại nơi này cũng là vì bảo vệ người bại liệt kia. Hắn không tỉnh lại, †a cũng không thể rời đi. Cho dù công tử có phá giải được rừng bia đá, ta cũng không thể rời khỏi nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận