Mục Thần Ký

Chương 1399: Trên đời nào có biện pháp vẹn toàn cả đôi Bạch Ngọc Quỳnh đã nhận ra Tần

Chương 1399: Trên đời nào có biện pháp vẹn toàn cả đôi Bạch Ngọc Quỳnh đã nhận ra TầnChương 1399: Trên đời nào có biện pháp vẹn toàn cả đôi Bạch Ngọc Quỳnh đã nhận ra Tần
Mục và Luân Hồi Chung từ lâu, biết người điều khiển Luân Hồi Chung chính là Âm Thiên Tử. Nhưng không hề ra tay vì trong lòng nàng vẫn hi vọng Âm Thiên Tử có thể giết chết Tân Mục.
Nàng là chuyển thế của Nam Đế Chu Tước, nhưng không mong rằng mình sẽ biến thành Nam Đế.
Nàng cho rằng, khi mình biến thành Nam Đế Chu Tước thì Bạch Ngọc Quỳnh đã chết rồi.
Mà Tần Mục biết thân phận thật của nàng, cũng có cách khiến cho thần hồn của Nam Đế bên trong nàng sống lại, thức tỉnh tất cả tiền kiếp. Khi đó, chính mình sẽ chết đi, còn Nam Đế sống lại. Mặc dù nàng cũng có chút tán thưởng Tân Mục, cũng rất biết ơn Tân Mục đã giúp đỡ mình khi mình còn là Thước Phi Nhân, nhưng có tán thưởng hay cảm kích đi nữa thì cũng không quan trọng bằng mạng sống của mình.
Cho nên nàng muốn mượn tay Âm Thiên Tử diệt trừ Tân Mục, rồi cướp đoạt Luân Hồi Chung của Âm Thiên Tử.
Nhưng rõ ràng Tần Mục đã nhìn thấu kế hoạch của nàng, cho nên cố ý đưa Âm Thiên Tử tới công kích thần thành, đập vỡ tường thành. Nếu Tân Mục và Âm Cửu Tôn mang theo Luân Hồi Chung xông vào trong thành, sợ rằng thiên binh thiên tướng và đại quân của Tây Lạc Sư Môn đều sẽ tử thương nặng nề.
Cũng vì nguyên nhân này, Bạch Ngọc Quỳnh là một trong tứ đại Thiên Sư của Thiên Đình, cũng là thống soái của Tây Lạc Sư Môn không thể không ra tay trấn áp Luân Hồi Chung.
Đây là một màn đấu trí rất ngăn gọn, người khác không biết nhưng trong lòng Tân Mục và Bạch Ngọc Quỳnh đều rõ ràng.
Trí tuệ đến mức như họ không cần phải nói rõ cũng biến suy nghĩ và cách làm của đối phương.
Bạch Ngọc Quỳnh mời hắn vào thành, vuốt tóc mai. Nữ nhân này vẫn rất thích mặc đồ trắng, màu trắng thuần nhã nhặn, nói:
- Mục Thiên Tôn không sợ chết sao? Kẻ thù của ngươi nhiều như vậy, có những người cũng không phải kẻ thù của ngươi nhưng giết ngươi mới có lợi cho bọn họ, họ cũng sẽ xuống tay với ngươi vì lợi ích.
Tần Mục ngẩn ngơ nhìn về phía xa, rầu rínói:
- Vì quốc gia xã tắc không thể không mạo hiểm. Ta cũng biết vùng đất Thái Hư là đất man di, những loạn đảng này đều muốn diệt trừ ta...
Bạch Ngọc Quỳnh lườm hắn, thản nhiên nói:
- Mục Thiên Tôn không cần phải thận trọng như vậy trước mặt ta đâu, tâm ý của ngươi ta hiểu hết, việc làm của ngươi ta cũng nhìn thấy cả. Việc gì phải làm bộ làm tịch?
Tân Mục cười ha hả nói:
- Vậy ta nói thẳng này.
Hắn thu lại nét cười:
~ Trong Thiên Đình ai dám giết ta?
Bạch Ngọc Quỳnh như cười như không nhìn hắn:
- Nếu ban nãy ta không ra tay, ngươi có chạy thoát được lòng bàn tay của Âm Thiên Tử không?
Nếu ngươi không ra tay, Tây Lạc Sư Môn của ngươi và tướng sĩ cả thành này đều sẽ chết hết.
Tân Mục mặt trầm như nước, từ tốn nói:
- Bất kể thế nào, ngươi đều phải ra tay thôi. Thước Phi Nhân, ngươi vì tính mạng của mình thì ta có thể lý giải, nhưng ta cũng cần Nam Đế, cũng mong là ngươi có thể hiểu được. Ta có thể thông cảm cho ngươi, cũng mong ngươi hãy thông cảm cho ta.
Bạch Ngọc Quỳnh nhíu mày, không nói gì.
Tân Mục cảm nhận được sát khí từ trên người nàng, tiếp tục nói:
- Trên đời nào có biện pháp vẹn toàn cả đôi? Nhưng trùng hợp là ta lại có đạo pháp thần thông vẹn toàn đôi bên có thể giải quyết hoàn mỹ vấn đề của ngươi và Nam Đế. Ta có một môn công pháp có thể biến linh hồn Hắc Sa thành ba hồn bảy vía, chỉ cần ngươi rút thần hồn trong hồn phách ra giao cho ta, ta biến thần hồn đó thành Nam Đế, lại dùng pháp thuật tu bổ thân hồn cho ngươi, ý ngươi thế nào?
Bạch Ngọc Quỳnh im lặng.
Lời Tân Mục thật sự khiến nàng phải suy nghĩ. Nhưng thành tựu của nàng phần lớn đều ở nguyên thần, mà hồn phách mạnh nhất bên trong nguyên thần chính là thần hồn trong ba hồn.
Nếu rút thần hồn ra, dù có thần hồn mới sinh ra thì nàng cũng sợ mình sẽ không tu luyện được đến trạng thái tột đỉnh.
Hơn nữa trong lòng nàng cũng không tin tưởng Tần Mục.
Nàng luôn cảm thấy Tần Mục sẽ nhân cơ hội giết nàng, để nàng chuyển thế, thức tỉnh kí ức của Nam Đế.
Tân Mục cực kỳ chân thành nói:
- Thước Phi Nhân, ngươi là Nam Đế chuyển thế, vì bị Âm Thiên Tử ám toán nên mới luân hồi hết lân này tới lân khác, nếu không phải vì miếng ngọc bội ta giao cho ngươi, ngươi đã trở thành kẻ đần độn u mê vì luân hồi mất đi kí ức, ngay cả Thân Thông Giả ngươi cũng không thể làm được chứ đừng nói đến trở thành Bạch Ngọc Quỳnh như ngày nay. Ta cũng có thủ đoạn không cần khiến ngươi phải chết một lần nào, trực tiếp phá vỡ thần thông Luân Hồi của Âm Thiên Tử là có thể thức tỉnh thần hồn Chu Tước trong cơ thể ngươi. Nhưng ta không muốn Bạch Ngọc Quỳnh chết như vậy, nên mới tìm ra một loại pháp môn thế này.
Hắn dừng bước, nhìn thẳng vào Bạch Ngọc Quỳnh, trầm giọng nói:
- Nếu ngay cả kí ức về ta ngươi cũng không chấp nhận nổi, vậy ta cũng không còn gì để nói.
Bạch Ngọc Quỳnh cảm nhận được sát ý lờ mờ truyền đến từ trên người hẳn. Mới rồi Bạch Ngọc Quỳnh toát ra sát ý thể hiện quyết tâm thì bây giờ Tân Mục để lộ sát ý cũng để cho thấy quyết tâm của mình.
Nếu nàng không đồng ý, vậy Tân Mục sẽ ra tay ngay, trực tiếp phá vỡ thần thông quấn lấy linh hồn nàng của Âm Thiên Tử, để thần hồn của Nam Đế thức tỉnh, khôi phục tất cả kí ức.
Bạch Ngọc Quỳnh chần chừ một lát, đang định nhận lời, đột nhiên có một giọng nói vang lên, nghe rất nặng nề:
- Ngọc Quỳnh, thần hồn bên trong cơ thể ngươi là hồn phách của Nam Đế, chuyện này Âm Thiên Tử đã từng bẩm báo với ta. Ta khó khăn lắm mới chém chết Nam Đế Chu Tước, tuyệt không cho phép Nam Đế sống lại.
Thân thể Bạch Ngọc Quỳnh khẽ run lên, cúi người nói:
- Bái kiến Hỏa Thiên Tôn. Tân Mục xoay người, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời không gì sánh được của Hỏa Thiên Tôn trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận