Mục Thần Ký

Chương 1742: Lòng dân làm đao (3)

Chương 1742: Lòng dân làm đao (3)Chương 1742: Lòng dân làm đao (3)
Hắn trầm tư, lại lắc đầu:
~ Thôi bỏ đi.
Tân Mục tò mò hỏi:
- Đồ gia gia đã nói đoạn đâu câu chuyện, sao lại không tiếp tục nữa?
Đồ tể thoáng do dự, thấy Tân Mục không nghiêm túc giống như lúc vừa rồi trao đao pháp tắc cho lại bộ, đạo tâm cũng đã tự vững vàng lên, hơn hẳn lúc trước.
Trong lòng đồ tể cũng thấy vui thay cho hắn, bèn không dối gạt hắn, nói:
- Năm đó ta cũng được coi là tài tử, tuy vóc dáng cao lớn cường tráng, nhưng lại có chút danh tiếng nhờ đọc nhiều thứ thi thư, tài văn chương và thi từ ca phú. Khi đó ta là người có tri thức thích lên mặt với người khác, say mê xa hoa đồi trụy, lưu luyến giữa làng chơi. Đấn khi quân giặc xâm lấn, nước mất nhà tan, khi đó ta thấy tang thương nên vứt bỏ bút mực, rút đao. lên đường tòng quân ra chiến trường. Hàng trăm tài tử Giang Nam đi cùng ta, trở về...
Hắn khàn giọng nói:
- Chỉ có ta.
Tần Mục vỗ vai hắn.
Đồ tể thở dài, nói:
- Những thanh đao trên chiến trường không giống với những thanh đao mà ngươi tiếp xúc trong thời bình, đao trên chiến trường là đao giết người, cũng là đao chuộc tội.
Tân Mục hơi giật mình, thỉnh giáo ý nghĩa của nó.
Đồ tể nói:
- Đao giết kẻ thù, cứu đất nước phía sau, bách tính sinh sống trong đất nước. Đao của kẻ thất phu, máu vảy năm bước, khoái hoạt phục thù. Đao của chiến trường, rong ruổi ngàn dặm, hai tay dính đây máu tươi, cứu vô số người! Theo ta đi đến chiến trường, đi gặp những chiến hữu của ta.
Tâm trạng Tân Mục kích động, cất bước đi theo hắn.
Bọn họ đi hàng chục ngày đến chiến trường ở Nam Cương. Sau khi mười Thiên Tôn chia cắt Nguyên Giới, áp lực của Diên Khang tăng lên rất nhiều, thế lực đầu tiên tiến đánh Diên Khang là quân dưới trướng Hạo Thiên Tôn ở Nam Thổ, Nhân tộc và Bán Thần kết hợp tiến đánh Diên Khang, công thành chiếm đất.
Những Thần Ma và Thần Thông Giả này đến từ Nam Thiên, là Nhân tộc và Bán Thần của Nam Thiên.
Đồ tể và Tần Mục lấy tên giả, báo danh đầu quân.
- Quân đội đối diện cũng là người. Có chiến sĩ nhìn quân đội đối diện, giọng run run nói.
- Đừng suy nghĩ như vậy.
Một vị lão binh an ủi hắn, nói:
- Suy nghĩ thử xem, sau lưng ngươi chính là Diên Khang, là bách tính của Diên Khang! Nếu ngươi coi kẻ thù đối diện là người, vậy thì người chết chính là ngươi, còn có những bách tính cần ngươi bảo vệ!
- Hồng hộc, hồng hộc...
Có người thở hổn hển, hai chân run bần bật, lo lắng đến xanh cả mặt, thở không ra hơi:
- Đây là lần đầu tiên ta ra chiến trường, trước đây ta đã từng luyện tập với các sĩ tử khác ở trong học viện, chưa từng thực sự tham gia chiến đấu...
- Sau này đi theo ta là được.
Một lão binh trên mặt có sẹo cười nói: - Còn nhớ những gì trên lớp lão sư dạy các ngươi không? Nhìn thấy trên trời có người vẫy cờ thì đứng dậy, nghe thấy nhịp trống, liên tục đánh trống thì tiến lên, tiếng trống gấp hơn thì chạy tấn công, nghe thấy minh mõ thì dừng, nghe thấy đánh trống đánh chuông thì lui về phía sau. Còn nữa, sẽ có những người tinh thông thần thức dùng thần thức truyền vào trong đầu chúng ta, không được phạm sai lầm.
Một lão binh trên mặt có sẹo lại nhìn về phía Tân Mục, đưa thuốc lào tới, cười nói:
- Thấy ngươi không lo lắng, chẳng lẽ là lão binh từng trải? Rít cái này, vị ngon lắm.
Tân Mục nhận lấy thuốc lào, khò khè một hơi, nói:
- Ta đã từng ra chiến trường của Thái Hoàng Thiên, đánh bậy đánh bạ một phen.
- Chiến trường của Thái Hoàng Thiên? Đó là chuyện của hơn hai mươi năm trước. Tỉnh thân của lão binh trên mặt có sẹo kích động, phất tay nói:
- Sau này đội ngũ của chúng ta sẽ sát cánh bên vị huynh đệ này, mau qua đây!
Những Thần Thông Giả khác đều tập hợp lại, lão binh trên mặt có sẹo cười khà khà nói:
- Ở đây có các lão binh từng trải trên chiến trường Thái Hoàng Thiên! Sau này đánh nhau, chúng ta sẽ cùng xông pha chiến đấu, đi theo hắn, cơ hội sống sót cao hơn một chút! Nào nào nào, tất cả mọi người nhớ mặt nhau đi, nhất định phải quen đấy.
- Tại sao phải nhớ mặt nhau? Cục diện trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, không phải nghe giọng nói của đối phương, nhận diện y phục của đối phương sex dễ dàng hơn sao?
Một vị Thân Thông Giả Diên Khang trẻ tuổi đặt ra câu hỏi. Lão binh mặt sẹo kia nhìn gương mặt còn chút ngây ngô của hắn, cười nói:
- Không phải là để phân biệt địch và ta trên chiến trường, mà là sau cuộc chiến.
Hắn không nói rõ.
Nhưng Tần Mục lại hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, các chiến hữu nhớ kỹ khuôn mặt nhau là để sau cuộc chiến, thu dọn chiến trường, tìm thi thể.
Lời này nói ra thì quá đáng sợ, bởi vậy vị lão binh kia không nói rõ.
Chiến sự ở Nam Cương vốn đã rất khẩn cấp, lẽ ra những tân binh giống bọn họ phải được huấn luyện ba đến năm tháng, hiểu rõ ăn khớp với nhau mới có thể ra chiến trường.
Nhưng thế lực của Hỏa Thiên Tôn đã chiếm đất phía Nam, thế tấn công quá chặt, dẫn đến thiếu hụt binh lính ở Nam Cương, cho nên rất nhiều sĩ tử học viện đã lần lượt nhập ngũ. Tiền tuyến hao tổn quá lớn, những sĩ tử này còn chưa kịp rèn luyện gì đã phải ra chiến trường.
So sánh với Nam Thiên dưới sự cai trị của Hỏa Thiên Tôn, số lượng Thần Thông Giả và Thần Chỉ của Diên Khang vẫn quá ít, một người lính hận không thể phân thân thành mười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận