Mục Thần Ký

Chương 1439: Kết kén đại đạo

Chương 1439: Kết kén đại đạoChương 1439: Kết kén đại đạo
Mặt ngoài cây cột xuất hiện vô số phù văn, 'soạt" một tiếng, chúng phủ kín mặt đất, các loại phù văn liên tiếp nối liền hình thành một sợi xiềng xích đại đạo.
Từng xiềng xích quấn quanh, đan xen nhau tạo thành từng Giáng Ma Xử to lớn hơn từ dưới lòng đất ầm ầm trồi lên, phạm vi bao phủ càng ngày càng rộng.
Sắc mặt Tịch Thiên Quân sa sầm, chân đạp xiềng xích đại đạo đi thẳng về phía trước, hắn đi đến đâu, Giáng Ma Xử phía sau biến mất đến đó.
Cho dù hắn là một trong tứ đại Thiên Vương trên Thiên Đình, thế nhưng hắn cũng phải cảnh giác cao độ tại sơn cốc hắc ám này.
Tâm ma của Mục Thiên Tôn không ngừng xông vào bên trong xiềng xích đại đạo của hẳn, bị xiềng xích đại đạo quấn quanh, phù văn bên trên Giáng Ma Xử chấn động, xông vào nơi đây đánh vỡ nát tâm ma của Mục Thiên Tôn đánh.
~ Tịch Thiên Quân!
Cuối cùng hắn gặp được một cường giả cảnh giới Lăng Tiêu dưới trướng của mình. Vị thần tướng kia bị thương, cả người đầy máu, miễn cưỡng dùng thần binh để chống đỡ thân thể không ngã xuống, cực kỳ thê thảm.
Tịch Thiên Quân bước nhanh về phía trước, lấy xích xiềng đại đạo của Giáng Ma Xử ra bảo vệ hắn, trầm giọng nói:
- Đến bên cạnh ta, có lẽ tâm ma của Mục Thiên Tôn cũng không thể tấn công được tới đây, chỉ cần chúng ta thận trọng từng bước là có thể tiếp cận Hạo Thiên Tôn!
Hai người tiếp cận, trong bóng tối bên ngoài truyền đến một tiếng kêu sợ hãi của Tạo Vật Chủ:
- Cẩn thận! Tâm ma của Mục Thiên Tôn không chỉ tinh thông kiếm đạo mà còn tinh thông biến hóa nữa! Đề phòng thần thông Tạo Hoá của hắn!
Tịch Thiên Quân giật mình, hắn đột nhiên nghe xoẹt một tiếng, sau đó hắn thấy một mũi kiếm xuất hiện ngay trên lồng ngực của hắn!
Tịch Thiên Quân khó chịu rên rỉ một tiếng, Giáng Ma Xử đánh vị thần tướng đó tan thành khói bụi!
Sắc mặt hắn u ám, rút thần kiếm đang cắm trong ngực ra. Nghĩ lại ánh kiếm cố gắng chém đứt Thần Kiều của hắn kia, hắn không khỏi rùng mình.
Đột nhiên vô số tâm ma Mục Thiên Tôn tấn công vào trong xiềng xích đại đạo. Giáng Ma Xử của hắn rồi điên cuồng chém giết. Tịch Thiên Quân thúc giục Giáng Ma Xử, đánh chết tâm ma Mục Thiên Tôn xông vào nơi này.
Sắc mặt hắn càng sa sâm hơn, thế mà những tâm ma Mục Thiên Tôn lại nhìn thấu được kết cấu đại đạo Giáng Ma Xử của hắn, phá giải được đạo văn!
Rõ ràng tâm ma Mục Thiên Tôn đã tìm được cách để nhằm vào hắn, mà bây giờ hắn bị một kiếm vừa nãy làm cho bị thương, sức mạnh bị hao tổn, nếu như những tâm ma này phá vỡ Giáng Ma Xử của hắn, như vậy chắc chắn sẽ là một trận huyết chiến!
Những tâm ma Mục Thiên Tôn đó liên thủ lại phá vỡ đạo văn của Giáng Ma Xử, đã đánh đến trước mặt hắn. Tịch Thiên Quân tức giận gào lên, tu vi trên người hắn hoàn toàn giải phóng ra sức chiến đấu.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, không biết hắn đã giết bao nhiêu tâm ma Mục Thiên Tôn, cuối cùng hắn cũng đẩy lui được những tâm ma còn sót lại. Cả người hắn đầm đìa máu tươi, chỗ nào cũng là vết thương.
Tịch Thiên Quân phì phò thở hổn hển, hẳn chỉ nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, hai vị thân tướng bước nhanh từ trong bóng tối ra, tiến đến gần hắn, trên người cũng toàn là vết máu, nói:
- Thiên Vương, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi! Bọn ta...
Bùm!
Tịch Thần Quân quay người tung ra một đòn, hắn nâng Giáng Ma Xử lên nện nổ tung đỉnh đầu của một trong hai người đó, rồi lại tung thêm một đòn đánh chết vị thần tướng còn lại, sau đó cười lạnh lùng nói:
- Lại chơi trò cũ? Cũng xem thường Tịch Mộ Hồng ta quá rồi đó!
Hắn giết chết hai người đó, nhưng nhìn thấy hai thi thể ngã xuống đất lại chẳng có bất kỳ thay đổi gì, bọn họ rõ ràng thật sự là thuộc hạ của hắn!
Trong lòng Tịch Thiên Quân hết sức kinh ngạc, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi, trong cổ họng hắn phát ra một tiếng gầm, sau đó nhấc Giáng Ma Xử lên tiếp tục lao vào trong bóng tối.
Từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong bóng tối, không biết là tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của tâm ma Mục Thiên Tôn hay là tiếng kêu của người khác do gặp phải thủ đoạn hiểm độc.
Dường như khắp nơi trong sơn cốc tối tăm này đều có kẻ kịch ẩn náu!
Thánh Nhân tiều phu và Hắc Hổ Thần vô cùng căng thẳng, tâm ma Mục Thiên Tôn vừa nãy đã tách bọn họ ra khỏi đám người Yên Vân Hà, khiến bọn họ rớt lại chỉ còn hai người, mặc dù Thánh Nhân tiều phu tài trí hơn người, nhưng đối mặt với những tâm ma Mục Thiên Tôn này, hắn cũng không biết phải làm thế nào. Chủ tớ hai người thận trọng dè dặt nhìn vào bóng tối xung quanh, không dám động đậy.
- Trạc Trà sẽ tìm thấy chúng ta thôi.
Thánh Nhân tiều phu an ủi Hắc Hổ Thần, khẽ nói với hắn:
- Mặc dù hắn luôn đánh ta, nhưng trên thực tế hắn rất quan tâm ta...
Chính vào lúc này, trong bóng tối có tiếng bước chân truyền đến, Thánh Nhân tiều phu triệu hồi cây rìu ra, căng thẳng nhìn về hướng có tiếng bước chân truyền đến.
Từ trong bóng tối, một vị tâm ma Mục Thiên Tôn bước ra, tay cầm thần kiếm yên lặng nhìn bọn họ.
Cùng lúc này, sau lưng hẳn cũng truyền đến tiếng bước chân, một tâm ma Mục Thiên Tôn khác xuất hiện, một trước một sau, bao vây bọn họ.
Tiêu phu và Hắc Hổ dựa lưng vào nhau, bày thế trận sẵn sàng chờ đón địch, nhưng bọn họ đều biết chỉ sợ lân này chính là ngày chết của bọn họ!
Hai tâm ma Mục Thiên Tôn cùng tiến lên, thân hình vừa chuyển động, một trước một sau đã xông tới, ánh kiếm trong tay tựa như thác đổi
Trong lòng Thánh Nhân tiều phu và Hắc Hổ Thần đầy tuyệt vọng, thực lực của hai tâm ma Mục Thiên Tôn quá mạnh, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của chúng.
Xoẹt
Màu đỏ rực của máu xuất hiện, ánh kiếm biến mất.
Thánh Nhân tiều phu và Hắc Hổ Thần mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một trong hai tâm ma Mục Thiên Tôn đã chém chết tâm ma Mục Thiên Tôn còn lại, hắn vẩy vẩy vết máu trên kiếm rồi lặng lẽ bước vào trong bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận