Mục Thần Ký

Chương 2802: Lão binh bất tử (4)

Chương 2802: Lão binh bất tử (4)Chương 2802: Lão binh bất tử (4)
Tân Mục nở một nụ cười, lắng nghe hẳn nói dông dài về cái sai của đám người trẻ tuổi trong thời đại mới, trong lòng có chút bi thương:
- Có lẽ tâm lý của lão sư đã thật sự đã già rồi...
Thánh Nhân tiều phu nói rất nhiều, thức ăn trên bàn đá cũng dần vơi đi. Bọn họ bỏ bát đũa xuống, Thánh Nhân tiều phu đột nhiên hói:
- Lần này ngươi đi bao lâu?
Tần Mục lại cười, nói:
- Không biết nữa. Có lẽ ta vừa mới đi thì đã quay về ngay, cũng có lẽ mãi cho đến khi vũ trụ này biến thành hư không thì ta mới trở về, nhưng cũng có khả năng một đi vĩnh viễn không trở lại.
Thánh Nhân tiêu phu trâm mặc. Tân Mục xốc lại tinh thần, cười nói:
- Ý thức về gian nan khổ cực của lão sư sẽ có đất dụng võ. Vô Ưu Hương là một ao nước tù đọng, sớm muộn cũng sẽ chết dần chết mòn rồi xuất hiện nguy hiểm mới. Chắc hẳn đến lúc đó lão sư sẽ xuất sơn, thực hiện khát vọng của mình. Lão binh sẽ không chết, bọn họ chỉ cất giữ rìu chiến và binh khí vào một góc tường mặc cho gỉ sét trong thời bình, mọi người chỉ tạm thời quên đi bọn họ mà thôi. Thế nhưng khi chiến tranh ập tới, mọi người sẽ lại một lần nữa nhớ đến bọn họ, mà bọn họ cũng sẽ lại mài sắc rìu chiến và vũ khí của mình, xông pha chiến trường một lần nữa.
Hắn đứng dậy:
- Lão sư, ngươi sẽ có đất dụng võ.
Thánh Nhân tiêu phu đứng dậy, nhìn hắn, nói:
- Khi nào thì quay về? Tân Mục im lặng chốc lát, sau đó chợt nói:
- Lão sư còn nhớ không gian hỗn loạn không?
Thánh Nhân tiều phu ngẫm nghĩ, nói:
- Không gian hỗn loạn của Huyền Không Giới năm đó sao?
Tân Mục nói:
- Tương lai có một ngày không gian hỗn loạn sẽ nở rộ như pháo hoa, đó là dấu hiệu báo trước ta sẽ trở về.
Thánh Nhân tiều phu không giữ hắn lại, chỉ đưa mắt nhìn hắn đi xa. Đợi đến khi bóng dáng của hắn biến mất khỏi dãy núi trùng điệp bao quanh thung lũng Lam Phong, Thánh Nhân tiều phu mới thu hồi †ầm mắt, sau đó gọi một tiếng:
- Tiểu Hắc, đi ra mài rìu đi!
Hắc Hổ Thần vội vàng chạy tới, nói: - Lão gia, thật sự sắp xảy ra chiến tranh sao? Hiện giờ đã hòa bình suốt ba tỉ năm rưỡi rồi!
Thánh Nhân tiều phu vung cây rìu lên, sinh long hoạt hổ, nghiêm túc nói:
- Lo trước khỏi họa! Mài xong cây rìu này, chúng ta cùng đi tìm cố nhân!
Hắn cất lên thứ âm thanh vang dội, trong cơ thể như có một ngọn lửa ý chí đang lặng lẽ bùng cháy, nhiệt huyết chợt sôi trào.
- Trạc Trà chuyển thế rồi, Yên Vân Hề ngày nào cũng dính lấy hắn, phải kéo ra ngoài tản bộ mới được! Còn có cái tên Đế Thích Thiên kia nữa, hắn chuyển thế xong thì tên là gì ấy nhỉ? Đúng rồi, Điền Thục tới Tổ Đình rồi đúng không? Đi tìm thôi!
- Không biết cái tên Hàn Đường kia đi đâu rồi? Còn cả cái tên Thanh Hoang nữa! Phải rồi, hai con cá của Hàn Đường... - Lão gia, ngươi quên à, Thiên Sư Hàn Đường đã qua đời rồi.
Hắc Hổ Thần dè dặt nói.
Thánh Nhân tiều phu hoang mang:
- Không phải hắn đi chuyển thế rồi sao?
Hắc Hổ Thần nói:
- Lão gia, hắn bị đánh thành hỗn độn trong trấn chiến Thiên Đình, ngươi đã tìm hắn rất nhiều năm rồi. Còn có Thanh Hoang, lão nhân gia hắn cũng mất rồi. Ngươi quên là ngươi đã xây mộ rồi chôn y phục và di vật của bọn họ ở nơi đây rồi sao, năm ngoái lúc thăm mộ ngươi còn hỏi đây là mộ phần của ai...
Thánh Nhân tiều phu im lặng trong chốc lát, sau đó lẩm bẩm nói:
- Vậy thì không đi tìm bọn họ nữa...
Tân Mục dạo quanh Diên Khang, khi tới gân Thiên Đình của Diên Khang, dần dà có người nhận ra hẳn.
Không phải tất cả mọi người đều đã quên mất hắn, thế nhưng những người nhận ra hắn cũng đều là cố nhân trong quá khứ.
Thỉnh thoảng hàn huyên đôi câu cũng khiến bước chân của hắn chậm lại.
Những người bằng hữu này của hắn vẫn chưa thành đạo, bọn họ ở lại bảo vệ Diên Khang, có người quy ẩn, có người hòa nhập vào cuộc sống, việc nhìn thấy bọn họ khiến Tần Mục bùi ngùi mãi không thôi.
Sự xuất hiện của hắn không hề làm kinh động đến Diên Khang, bởi lẽ chẳng mấy ai biết được thiếu niên với hai bên tóc hoa râm rảo bước trong thành thị náo nhiệt này có lai lịch gì, bọn họ chỉ nhìn thấy lão tiền bối nổi tiếng lâu đời tới đón tiếp hắn, ngoài ra còn có kiếm khách phong trân mệt mỏi chạy tới.
Có người trong số họ vang danh thiên hạ, là lão tổ sống trên miếu từ đường, thế nhưng cũng có người chẳng có tiếng tăm gì, không ai biết đến.
Tân Mục không dừng lại lâu, hắn còn phải đi gặp những người khác.
Diện mạo của thượng kinh và hạ kinh Diên Khang cũng thay đổi khiến hắn mất đi hứng thú.
Màn đêm buông xuống, cảnh đêm của Diên Khang vô cùng mê đắm lòng người, từng tòa thần thành bừng sáng lên trong thần quang. Người dân ở nơi đây không cần phải lo lắng đến việc bóng tối xâm chiếm, thậm chí ánh hào quang tỏa ra từ những tòa thần thành còn khiến cho ánh trăng trên bầu trời trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
Tần Mục ngẩng đầu lên, ánh trăng trên bầu trời vẫn sáng ngời trước sau như một, chẳng qua lại lộ rõ vẻ cao xa và quạnh quẽ. Hắn bước lên mặt trăng, trong cung trăng có một Thân Nữ đang múa kiếm. Kiếm quang hệt như ánh trăng trong giấc mộng, soi tỏ khắp cung trăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận