Mục Thần Ký

Chương 1795: Hắn chính là Mục Thiên Tôn!

Chương 1795: Hắn chính là Mục Thiên Tôn!Chương 1795: Hắn chính là Mục Thiên Tôn!
Đế Thanh miễn cưỡng nở nụ cười với bọn họ.
- Các vị không nói mình là ai, ta cũng không miễn cưỡng, ta chỉ xin năm vị giúp ta một việc.
Kiêu ngạo trên người Đế Thanh hoàn toàn biến mất, hắn quỳ rạp xuống đất:
- Xin các vị đưa dân chúng Huyền Đô đến nơi an toàn, rời xa Huyền Đô.
Triết Hoa Lê nhanh miệng, không nhịn được mà nói:
- Bọn ta đã khuyên ngươi đưa dân chúng rút lui khỏi thành từ lâu rồi, không chỉ khuyên một lần, ngươi còn muốn chém đầu bọn ta tế cờ! Trước đó ngươi đã làm những gì?
Đế Thanh vô cùng xấu hổ, đầu dán sát mặt đất, không dám ngóc lên.
Triết Hoa Lê còn định nói thêm, Tần Mục vươn tay ý bảo hắn dừng lại, nhìn Đế Thanh khom người dưới đất, nói:
~- Một mình ngươi đi không chặn được bao lâu. Ta cho ngươi bốn đạo binh Thiên Đạo, chỉ có đạo binh Thiên Cương là ta không thể cho ngươi. Ngươi có thể kéo dài càng lâu càng tốt, ta có thể đưa mọi người trên mảnh lục địa này đi xa một chút.
Đế Thanh đứng dậy, lau nước mắt trên mặt, cười nói:
- Đa tạ đạo huynh thành toàn! Nếu như có kiếp sau...
Tần Mục lắc đầu nói:
- Không có kiếp sau, ngươi đi đi.
Đế Thanh cầm lấy bốn đạo binh là Thiên Ấn, Thiên Nguyên, Thiên Đống và Thiên Cơ, sau đó lại khom người về phía đám người Tân Mục, xoay người bay lên trời, một vùng Thiên Cung bản ra từ sau lưng, nghênh đón Hồng Thiên Tôn đang lao tới.
Thực lực của hắn có thể sánh ngang với những đại cao thủ như Âm Thiên Tử và Bạch Đế, cộng thêm việc có Thiên Đạo phối hợp cùng đạo binh Thiên Đạo trong tay, quyết tâm liều chết đánh cược một lần thì cũng nhất định phải kéo dài từng khắc, cho dù chỉ là một khắc!
- Tự tạo nghiệt, ha ha, là ta tự tạo nghiệt...
Hắn cười ha hả nhìn Hồng Thiên Tôn càng ngày càng gần, đột nhiên cất tiếng cười to, bộc lộ tất cả tu vi, kích phát tất cả uy lực của bốn đạo binh Thiên Đạo, xông về phía Hồng Thiên Tôn!
- Ta không bù đắp được cho những chủng tộc đã chết vì ta, cũng không báo đáp được những đạo huynh đã tương trợ ta, tất cả những thứ ta có thể làm chỉ có chết mà thôi, dùng mạng của ta để những người khác có cơ hội sống sót!
Hắn chí lớn quyết liệt, mà biểu cảm của Hồng Thiên Tôn thì hờ hững ung dung đi tới từ phía đối diện, nhìn hắn giống như nhìn một con kiến hôi.
Hồng Thiên Tôn nhẹ nhàng nâng tay lên, từng đạo binh Thiên Đạo trong lòng bàn tay phát ra uy năng ngập trời.
- Dù sao cũng là con của ta.
Trước khi chết, Đế Thanh nghe thấy Hồng Thiên Tôn lạnh lùng nói.
Hắn mê man nhìn Hồng Thiên Tôn, con mắt dần dần rơi vào bóng tối.
Từ lúc Đế Thanh nghênh chiến Hồng Thiên Tôn đến lúc Đế Thanh chết trận, chẳng qua thời gian trước sau cũng chỉ có một nén nhang mà thôi, thời gian ngắn như vậy, người khác cũng không thể chạy bao xa. Nhưng mà trong tích tắc Đế Thanh rời khỏi mảnh lục địa này, Tân Mục đã lập tức thôi thúc Bá Thể Tam Đan Công, lấy Thiên Cung Tái Cực làm chủ đạo, những Thiên Cung khác làm phụ, tụ khí làm kiếm, vung một kiếm về phía sau.
Một kiếm này vừa hạ xuống, tầng tầng lớp lớp không gian không ngừng xuất hiện, bên trong hiện lên hàng nghìn hàng vạn ngôi sao tuôn ra từ trong Hư Không, không ngừng kéo dài khoảng cách giữa bọn họ và Hồng Thiên Tôn!
Hắn vung hết kiếm này tới kiếm khác, không gian không ngừng bành trướng. Tuy bọn họ kết hợp sức mạnh của tất cả mọi người cũng không thể chống lại Hồng Thiên Tôn, nhưng nói đến chạy trốn, cho dù là Thiên Tôn cũng đừng hòng ngăn cản Tần Mục.
Mặc dù hắn chưa hoàn toàn luyện thành công pháp Tái Cực Hư Không Kinh của Nguyệt Thiên Tôn, nhưng cũng đã tham ngộ rất lâu, dựa vào thủ đoạn này, hẳn tự tin đủ để trốn thoát truy sát của bất kỳ Thiên Tôn nào.
Có điều để hắn mang theo mọi người trên mảnh lục địa này tránh khỏi truy sát của Hồng Thiên Tôn thì hắn không có thực lực này.
Đế Thanh không liên quan gì đến hắn, mà tộc nhân của Đế Thanh cũng không liên quan gì đến hắn, nhưng chỉ cần hắn đồng ý thì sẽ dốc hết sức làm.
Tân Mục liên tiếp vung hơn mười kiếm, pháp lực sắp chịu nổi. Ngay sau đó, hắn giậm chân xuống, Bá Thể Tam Đan Công thay đổi hàng ngũ Thiên Cung. Giờ phút này, hắn lấy chủ Thiên Cung của bản thân là chính, những Thiên Cung khác là phụ, tăng cường sức mạnh tu vi của mình lên tới cực hạn.
Ầm! Bỉ Ngạn Thần Châu xuất hiện ở phía dưới mảnh lục địa, nâng cả mảnh lục địa tồi tàn lên, chậm rãi tăng tốc. Đợi đến khi tốc độ của Bỉ Ngạn Thần Châu tăng lên tới cực hạn, cả mảnh lục địa âm ầm đâm vỡ hư không, đi vào tầng Hư Không thứ nhất.
Sau một lúc lâu, Bỉ Ngạn Thần Châu mang theo mảnh lục địa này đâm vào tầng Hư Không thứ hai. Nhưng khi mảnh lục địa này đâm vào trong tầng Hư Không thứ sáu, toàn bộ đại lục đã bị Hư Không áp bức đến khó có thể chịu đựng, mọi người trong di tích Thiên Phương Thành trên lục địa cũng không kiên trì nổi, thân thể hư hóa.
Rất nhiều Thái Dương Thủ dùng hết khả năng lấy pháp lực của mình bảo vệ bọn họ, tạm hoãn loại xu thế này.
Nhưng Thiên Phương Thành vỡ nát khó mà chống đỡ được. Trên lục địa, đất đá trên núi tách rời thành từng mảng, ngay sau đó từ từ biến mất trong Hư Không. Thiên Phương Thành vỡ nát càng lúc càng nhỏ, chẳng mấy chốc đã từ đại lục biến thành hòn đảo để mọi người tụ tập lại ở phía trên, miễn cưỡng nương mình.
Nguyên khí của Tân Mục chấn động, tăng tốc chạy Bỉ Ngạn Thần Châu, rời khỏi Huyền Đô.
Không biết qua bao lâu, pháp lực của Tân Mục sắp hao hết. Hắn dùng hết sức mạnh cuối cùng để Thiên Phương Thành đổ nát thoát khỏi Hư Không thứ tám. Chờ đến khi Thiên Phương Thành đổ nát rời khỏi Hư Không, khí tức của Tần Mục vô cùng suy yếu, suýt nữa ngã nhào trên đất.
- Các vị.
Tần Mục được Điền Thục và đồ tể đỡ lấy, miễn cưỡng đứng vững, sau đó nói với gần một trăm vị Thái Dương Thủ và dân chúng Huyền Đô:
- Nơi này đã rời xa chiến trường, ta không thể đưa mọi ngươi rời khỏi Huyền Đô, nhưng truy binh khó có thể đuổi kịp mọi người. Mọi người có thể tự đi tới Nguyên Giới, trên đời này đã không còn chỗ che chở cho con dân Huyền Đô nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận