Mục Thần Ký

Chương 2254: Đại hôn của Mục Thiên Tôn (2)

Chương 2254: Đại hôn của Mục Thiên Tôn (2)Chương 2254: Đại hôn của Mục Thiên Tôn (2)
Hắn do dự một lúc, hỏi:
- Không biết cần phải giám sát phần tử nguy hiểm nào?
- Tiểu hồ ly là người thứ nhất! Người thứ hai chính là nha đầu Tư Vân Hương này!
Tư bà bà nhanh chóng nói:
- Đặc biệt là Tư Vân Hương, tiểu hồ ly là người tính ngay thẳng, nhưng nha đầu này rất quỷ quái, phải đề phòng. Ngoại trừ những người ấy ra, còn có một vài đối tượng quan trọng cần giám sát, chẳng hạn như đám nha đầu Tây Thổ. Các nàng còn có phong tục cướp hôn, phải đề phòng nhỡ đêm tân hôn các nàng quyến rũ tân lang đến phòng! Còn có Địa Đức Nguyên Quân cũng cần phải chú ý đến...
Bá Sơn để tâm ghi nhớ, nghe vậy không khỏi bối rối hỏi:
- Hiện tại trình độ tu vi của Địa Đức Nguyên Quân đã là cường giả đỉnh cao nhất ở Diên Khang, ngoại trừ Ngụy lão giáo chủ và U Minh giáo chủ đạt đến trình độ này ra, ai có thể ngăn cản được nàng?
Tư bà bà lườm hắn một cái, nói:
- Không ngăn được cũng phải ngăn cản!
Bá Sơn rụt cổ.
Tư bà bà tiếp tục nói:
- Ngoại trừ các nàng ra, ngươi còn cần chú ý Lãng Uyển...
Bá Sơn sợ run cả người, vội vàng bước ra ngoài:
- Bà bà, hay là ngươi mời cao minh khác đi! Địa Đức Nguyên Quân cũng thôi đi, nhưng Lãng Uyển đó là Thần Vương, là cường giả cấp bậc Thiên Tôn, ngoại trừ mấy người ít ỏi trong toàn bộ vũ trụ Hồng Hoang ra, ai là đối thủ của nàng?
Tư bà bà vội vàng nói:
- Ngươi yên tâm, Lãng Uyển là một người vong tình, lấy lợi ích của Tạo Vật Chủ là trên hết, sẽ không làm loạn. Ta chỉ lo lắng nếu như nàng và tân lang sinh ra tiểu Tạo Vật Chủ, tương lai sẽ gây ra phiền phức. Ngươi không cần giám sát chặt chẽ nàng, chỉ cần giám sát chặt chẽ Mục Nhi là đủ. Hắn có thể kiểm soát được dây lưng quần thì sẽ không có vấn đề.
Bá Sơn Tế Tửu không ngừng kêu khổ:
- Sư đệ không quản được dây lưng quần, ta có thể thay hắn quản sao?
Tư bà bà cười nói:
- Không quản được cũng không sao, cùng lắm thì ôm vài thằng nhóc. Về phần Lăng Thiên Tôn, với Mục Nhi không thành vấn đề, chỉ riêng Nguyệt Thiên Tôn, ta có phần không dám khẳng định... Bá Sơn mặt mày tái mét, hai chân run run.
Tư bà bà tiếp tục nói:
-...Nhưng không đến mức cưỡng hôn, nếu như nàng cưỡng hôn, cũng cần phải chú ý đến thể diện của bản thân đúng không? Nàng cũng không cần cân nhắc...
Nàng suy đi nghĩ lại, liệt kê ra một danh sách người có khả năng gây chuyện, bất tri bất giác đến đêm khuya. Bá Sơn Tế Tửu ngẩng đầu nhìn tinh không, chỉ thấy đầy sao hiện lên, cười nói:
- Hôm nay cũng kỳ lạ thật, rõ ràng là ngày rằm, ngày nắng, thế mà đến đêm ngay cả mặt trăng cũng không thấy...
Tư bà bà đột nhiên tỉnh ngộ lại:
- Nguy rồi! Quên nàng rồi! Mặt trăng biến mất, chắc chắn nàng đã đến! Ngươi nhanh đi tìm sư đệ của ngươi, nói nữa sẽ chậm mất, hắn sẽ bị nàng bắt cóc! Bá Sơn Tế Tửu cũng tỉnh ngộ lại, thất thanh nói:
- Ngươi nói người trên mặt trăng kia? Đây quả thật là việc lớn! Vậy ta đi tìm sư đật
Hắn vội vàng rời đi, bước thẳng đến phủ đệ của Tần Mục, còn chưa đi vào chỗ ở của Tần Mục đã thấy nơi đó có ánh trăng dập dờn, chiếu sáng toàn bộ phủ đệ.
Hiển nhiên đó là mặt trăng trên bầu trời của Diên Khang, trong lúc bất tri bất giác đã rời khỏi bầu trời, hạ xuống phủ của Tần Mục!
Bá Sơn liều mạng xông vào, thầm nghĩ:
- Bất kể như thế nào cũng không thể để Kiếm Thần Thượng Hoàng phá hỏng hôn sự này!
Hắn xông vào trong phủ, chỉ thấy vâng trăng cao chừng mười trượng kia treo. trên không trong trạch viện của Tân Mục. Mặt trăng bị người kia luyện chế thành bảo vật, có thể lớn nhỏ tùy ý, bây giờ treo ở nơi đó chỉ có khoảng một tấc vuông.
Bá Sơn vội vàng đi vào, người hầu trong phủ của Tần Mục không nhiều, cũng không kịp ngăn cản hắn, để hắn lao qua.
Trước sảnh đường, Tân Mục và Bạch Cừ Nhi ngồi trên thềm đá, một người tóc hoa râm, một người trông vẫn như thiếu nữ.
Không biết hai người đang nói những chuyện gì, lúc Bá Sơn xông tới, nhìn thấy hai người y phục chỉnh tề thì yên lòng, khom người nói:
- Bá Sơn bái kiến Kiếm Thần Thượng Hoàng. Sư đệ, ngươi sắp sửa thành thân, không thích hợp ở chung một phòng với nữ tử khác.
Tân Mục ôn hòa cười nói:
- Cho nên ta và Cừ Nhi ở bên ngoài nói chuyện, không hề vào phòng.
Bạch Cừ Nhi đứng dậy, vẫy tay, mặt trăng rủ xuống phía dưới, càng lúc càng lớn, cách mặt đất còn có một khoảng ba bốn trượng thì lập tức ngừng lại.
Nữ tử này đi vào cung trăng, không nhìn về phía Bá Sơn.
Bá Sơn yên lòng:
- Chỉ cần không có chuyện gì xảy ra vào lúc then chốt thì tốt...
Bạch Cừ Nhi đứng ở trong cung trăng, một vạt áo bay xuống, nàng duỗi bàn tay ngọc thon thon xuống dưới, lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Tân Mục đứng dậy, nâng tay phải của mình lên, đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau.
Da đầu Bá Sơn tê dại, ho khan vài tiếng.
Ngón tay Tân Mục run rẩy, rụt trở về. Bạch Cừ Nhi tỏ vẻ buồn bã, không rụt tay về, mặt trăng dân dân bay lên, vạt áo tung bay ở xung quanh mặt trăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận