Mục Thần Ký

Chương 2148: Cung trăng, cây trà, hoa mai (2)

Chương 2148: Cung trăng, cây trà, hoa mai (2)Chương 2148: Cung trăng, cây trà, hoa mai (2)
Tân Mục cũng không hề sốt ruột, vừa tiếp tục tham ngộ sự ảo diệu của đạo văn, vừa tăng tốc Kim Thuyền. Kim Thuyền đã bay đến bên ngoài bầu trời Nguyên Giới, lúc này Kim Thuyền đi qua bên cạnh mặt trăng.
Trong trăng có một cung điện. Tân Mục nhìn xung quanh, chỉ thấy một nữ nhân áo trắng đi ra từ trong cung, đeo cây kiếm đi ra khỏi cung, xách theo giỏ hoa định hái vài bông hoa tươi.
Nữ nhân nhìn thấy Kim Thuyền và Tân Mục trên thuyền, ngay sau đó lắng lặng đứng trước cửa cung.
Tần Mục điều khiển Kim Thuyền bay quanh vầng trăng mấy vòng, sau đó chậm rãi giảm tốc độ, cuối cùng dừng Kim Thuyền lại. Hắn nhảy xuống thuyền, đi đến phía trước cung trăng, chỉ thấy trước cung trông rất nhiều hoa cỏ, còn có một cây trà già, khoảng chừng hơn trăm năm.
Cây trà phát triển khá chậm, nhưng đã trồng hơn trăm năm nên rất cao.
- Đã lâu không gặp.
Nữ nhân đi đến dưới tán cây trà rồi dừng bước, ánh trăng trắng sáng chiếu rọi bóng râm lắc lư dưới cây trà.
Hoa mai lay động trong ánh trăng.
Tân Mục bước lên phía trước, cũng đến dưới cây trà, lẳng lặng nhìn Bạch Cừ Nhi.
Bạch Cừ Nhi vẫn giống như trước đây, điềm tĩnh, xinh đẹp, thong dong.
- Ta biết ngươi thích uống trà, cho nên đã trồng cây trà.
Vẻ đẹp của nàng lan tỏa dưới tán cây trà, khiến cho hoa mai trong vườn cũng thanh đạm mà ưu nhã theo. Nàng nói:
- Đã lâu lắm rồi không gặp ngươi, trà để lâu quá, ta đã uống hết rồi. Ta vốn không thích uống trà, vậy mà dần dần lại trở nên thích rồi.
Tân Mục đột nhiên bình tĩnh lại, cười nói:
- Còn trà không? Ta cũng không có việc gì gấp, muốn uống một chén rồi mới đi.
Bạch Cừ Nhi rất vui vẻ trở về cung chuẩn bị, lúc này Lăng Thiên Tôn đi tới, nói:
- Chuẩn bị thêm một bộ chén uống trà.
Bạch Cừ Nhi liếc nhìn nàng một cái thật sâu, nghi ngờ nói:
- Lăng Thiên Tôn? Lăng Thiên Tôn Thượng Hoàng?
Nàng đã từng theo cha đến Thiên Đình Thượng Hoàng, từng thấy Lăng Thiên Tôn từ xa.
Lăng Thiên Tôn tuy là nữ tử, nhưng lại không quá để ý đến ngoại hình. Trong thời kì Thượng Hoàng, ngày bình thường nàng lôi thôi lếch thếch, hiện giờ lại một thân áo xanh, trang phục của nữ tử nhưng ngại tóc phiền phức, lười để ý, thế nên cắt cực kỳ ngắn, khác biệt hoàn toàn hình dáng nữ tử váy báo, giày cỏ lôi thôi lếch thếch năm đó.
Lăng Thiên Tôn nhận ra nàng, nói:
- Bạch Long Thị? Kiếm Thần thời đại Thượng Hoàng? Ta đã từng gặp ngươi, có lẽ là từ lễ mừng Thiên Đình Thượng Hoàng bốn vạn năm trước, ngươi ở trong đám người đi theo thành chủ Bách Long, khi đó ngươi mới cao tâm này.
Nàng dùng tay ra dấu một chút.
- Trí nhớ Thiên Tôn thật tốt.
Bạch Cừ Nhi thâm khiếp sợ. Lúc ấy, các tộc tham dự lễ mừng đâu chỉ có mấy vạn? Lăng Thiên Tôn liếc mắt trong ngàn vạn người mà đã có thể nhớ toàn bộ giọng nói, dáng điệu và ngoại hình của nàng, quả là vô cùng đáng sợ.
- Sau đó ta lại được gặp ngươi lần nữa.
Lăng Thiên Tôn nói:
- Đầu nguồn sông Dũng Giang, nữ nhân xách giỏ, trong giỏ có một đứa bé mới sinh, là ta đưa ngươi đi cứu bọn họ. Về sau đứa trẻ trưởng thành, ta đưa hắn đến bốn vạn năm trước gặp ngươi.
Bạch Cừ Nhi trợn mắt lên, không nói nên lời.
Duyên phận giữa ba người bọn họ lại kỳ diệu đến thế, tạo thành một vòng tròn kỳ diệu!
Bốn vạn năm trước, Tân Mục đến thành Bách Long cứu Bạch Cừ Nhi. Bốn vạn năm sau, Bạch Cừ Nhi dưới sự chỉ dẫn của Lăng Thiên Tôn đi cứu Tân Mục nằm trong †ã lót, Tân Mục lớn lên, lại được Lăng Thiên Tôn đưa đến thành Bách Long bốn vạn năm trước.
Tân Mục ngồi vào bàn đá, Bạch Cừ Nhi pha trà, Tân Mục rót cho Lăng Thiên Tôn một chén, Lăng Thiên Tôn nhấp một ngụm rồi đặt sang một bên, lại chìm vào dòng suy nghĩ.
Bạch Cừ Nhi nhìn về phía Tần Mục, lộ ra vẻ nghi hoặc, Tân Mục cười nói:
- Tính nàng ấy như vậy, đừng để ý.
Hắn từ từ uống trà, trà cũng giống như nữ nhân bên cạnh, tao nhã, thơm mát mà mê người, nhấp một ngụm, dư vị kéo dài.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn cây trà, tò mò hỏi:
- Cấy ghép từ Thượng Thương à?
Bạch Cừ Nhi gật đầu, nói:
- Hư phu nhân Kinh Yến đưa cho ta một gốc cây, nói là năm đó Hư Sinh Hoa dùng loại trà này chiêu đãi ngươi, còn bị ngươi lừa, trộm mất một nửa.
Tân Mục cười ha ha, rất đắc ý, nói:
- Không phải ta trộm mất một nửa trà của hắn, mà là trộm luôn cả hắn theo.
Bạch Cừ Nhi cười nhẹ, uống trà.
Tân Mục nhìn nàng, lại nhớ tới chuyện hắn cùng nàng ngao du ngoài bầu trời, cùng nàng trong cung trăng, còn nhớ tới chuyện bọn họ quấy nhiễu trời sao, Giang Bạch Khuê và Ngọc Thần Tử đến kiểm tra, buộc Tần Mục gọi nàng là tiền bối.
Đó là quãng thời gian vui sướng, vô ưu vô lo nhất trong cuộc đời hắn.
Hắn nở nụ cười tươi, đạo tâm vô cùng phẳng lặng. Hắn thong dong uống trà, thả lỏng bản thân.
Hắn cảm thấy linh hồn của bản thân thật yên tĩnh, hưởng thụ phần yên tĩnh hiếm thấy này.
Duyên phận giữa hắn và Bạch Cừ Nhi quá kỳ diệu.
Không biết bao lâu sau, Lăng Thiên Tôn đột nhiên nói:
- Ta tính ra rồi! Cho ta thời gian năm vạn năm, ta có thể phá giải giúp ngươi!
Lời nói của nàng khiến hai người giật nảy mình, lúc này Tân Mục mới nghĩ ra Lăng Thiên Tôn đang nói đến chuyện nút thắt dây đỏ, không khỏi dở khóc dở cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận