Mục Thần Ký

Chương 329: Máu chảy thành sông

Chương 329: Máu chảy thành sôngChương 329: Máu chảy thành sông
Đại Lôi Âm Tự.
Một tiếng chuông ngân lên, dư âm không ngớt, đó là chuông đón khách.
Tân Mục cõng trưởng thôn lên núi, nhìn thấy Như Lai đại phật tướng phật trang nghiêm dẫn theo chúng tăng tới nghênh đón, lúc này thiếu niên có chút buồn phiền. Mã Vương Thần vẻ ngoài lạnh lùng nhưng rất nhiệt tình cuối cùng vẫn trở thành Như Lai của Đại Lôi Âm Tự, trở thành phật.
Ông ấy không thể từ bỏ nơi mình đã trưởng thành, mặc dù tăng nhân Đại Lôi Âm Tự giết vợ con ông ta nhưng đó không phải là lão Như Lai làm, mà là do tăng nhân bên dưới làm. Ông ta là đệ tử của lão Như Lai, lão Như Lai rất hiểu ông †a, ông ta cũng rất hiểu lão Như Lai, lão Như Lai già rồi không thể quản nổi những tăng nhân bên dưới, la hán của La Hán Viện và tăng nhân các viện khác xuống núi, vợ con ông vì thế mà mất mạng.
Lão Như Lai chém tay của mình trả lại cho Mã gia, mặc dù không hóa giải được thù oán trong lòng ông nhưng ông ấy nhất thiết phải kế thừa y bát của sư phụ, không thể để Đại Lôi Âm Tự tan thành mây khói.
Đợi tới khi ông về tới chốn cũ, ngồi lên bảo tọa Như Lai, gió thổi mây bay qua người, mây khói tan biến ông đột nhiên có được chân như, đột phá cảnh giới cuối cùng của Như Lai Đại Thừa Kinh, tu thành Đại Phạn Thiên.
Từ Đế Thích Thiên tới Đại Phạn Thiên là một loại giác ngộ, một loại viên giác. Trên Kim Đỉnh của Đại Lôi Âm Tự, Tân Mục nhìn lão Mã gia nuôi dưỡng mình trưởng thành, trong lòng dấy lên muôn vàn cảm xúc, cuối cùng vẫn gọi một tiếng sư huynh.
Vị Như Lai này của Đại Lôi Âm Tự tu được cảnh giới chí cao, Đại Phạn Thiên Cảnh; thân xác, linh giác, chân như viên mãn, sau lưng có hai mươi tầng trời, Đại Phạn Thiên Vương ngồi xếp bằng, xung quanh là các vị thần lớn nhỏ, ánh sáng chói lóa, thần thánh và từ bi.
"Sư huynh”
Lão Mã gia cũng đáp lễ.
Ông ấy ngồi vào vị trí này sẽ không còn là lão Mã gia trước đây nữa mà là Như Lai, cần phải buông bỏ những việc thế tục, tất thảy đều là hư vô.
Ông nội què cũng ở đây, trên danh nghĩa là dự lễ nhưng thực tế là lo lắng cho sự an nguy của Mã gia, sợ tăng nhân của Đại Lôi Âm Tự gây bất lợi cho ông ta.
Tuy nhiên hiện nay Mã gia đã đạt tới cảnh giới tối cao của Như Lai Đại Thừa Kinh, không cần ông ấy bảo vệ, ông nội què lập tức không thể ngồi yên. Đại Lôi Âm Tự xung quanh đều là bảo bối, khắp nơi trong phật tự đều là kì trân dị bảo, điều này khiến lão tặc đứng ngồi không yên, muốn trộm hết nhưng lại cảm thấy hổ thẹn với lương tâm, thấy Tần Mục và trưởng thôn tới liền đề nghị mau chóng rời khỏi đây.
Tân Mục muốn ở lại vài ngày, nhưng tới đêm, phương bắc đèn đuốc sáng trưng, đó là Khánh Môn Quan, đèn đuốc sáng như vậy chứng tỏ chiến sự của Khánh Môn Quan vô cùng kịch liệt.
Bên cạnh Khánh Môn Quan chính là Minh Cốc - nơi sinh sống của hai con dơi trắng, cách Đại Lôi Âm Tự không xa. Sáng sớm ngày hôm sau, Tân Mục liền cáo từ, dẫn trưởng thôn, Hùng Tích Vũ và ông nội què rời đi.
"Khi ta gặp lão Mã gia, hắn ta là bổ khoái nổi tiếng nhất thiên hạ, hiệu danh Mã Thần Bổ. Hắn ta suýt nữa thì bắt được ta."
Ông nội què quay đầu nhìn Kim Đỉnh Tu Di Sơn kim quang vạn trượng, phật âm vang dội, phật âm thậm chí còn hóa thành thực chất, biến thành văn tự, biến thành liên hoa, biến thành các ảo ảnh chư phật trong không trung, bao quanh tòa thánh địa này.
Ông nội què thất thần, nói nhỏ:
"Hắn ta bắt ta rất nhiều lần, nhiều lần đọ sức, người ta sợ và kính trọng nhất chính là hắn. Khi nhỏ ta là một cô nhi, không có gì, phải đi xin ăn khắp nơi, đói không chịu nổi thì đi ăn trộm, ta không dám đi cướp vì ta quá gầy gò nhỏ bé. Sau ta bị một lão bổ khoái bắt được, hắn không đưa ta tới quan phủ chỉ không cho ta đi ăn trộm nữa, ông ta dạy ta bản lĩnh, giống như một người cha. Ta đi theo ông ấy, mơ tưởng rằng sẽ có một ngày mình sẽ làm bổ khoái. Lão Mã gia khiến †a nhớ tới ông ấy, ta cảm thấy khi lão Mã gia nghiêm nghị trông rất giống ông ấy..."
Tân Mục ngồi trên lưng Long Kỳ Lân không nói lời nào, cùng trưởng thôn nghe ông nội què kể lại chuyện quá khứ.
"Ta không có cha, ta thấy rằng lão bổ khoái chính là cha ta, mấy năm theo ông ta, ta rất nỗ lực, cũng rất vui vẻ. Có một ngày lão bổ khoái chết đi."
Ông nội què mở to mắt, giọng vô cùng bình tĩnh:
"Buổi trưa, kẻ thù của ông ta tìm tới nhà, khi đó ta đang ngủ, nghe thấy tiếng chém giết ở ngoài vọng tới, ông xông vào liều chết đưa ta ra khỏi nhà, nói với ta rằng, con à, hãy làm một người tốt... chạy đi! Trên người ta không mặc quần áo, trần truồng chạy trốn, chạy mãi chạy mãi, ta chạy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, ta khóc cầu xin mọi người giúp đỡ nhưng không có ai tới, không một ai..."
Một đứa trẻ gây gò mình trần chạy thục mạng, cầu xin giúp đỡ nhưng không ai giúp nó.
Ông nội què chạy từ đêm tới sáng, chạy hàng vạn dặm, sau khi ông tỉnh táo lại liền về lại chỗ ở của lão bổ khoái, nơi đó đã bị thiêu rụi thành một bãi đất trống, ông chỉ nhặt được mấy chiếc xương cháy đen của lão bổ khoái.
"Ông ta bảo ta hãy làm người tốt, ông ta cả đời đều làm người tốt nhưng cuối cùng có kết cục thế nào? Ta không làm người tốt, ông ta không cho ta đi ăn trộm thế là ta đi ăn trộm."
Ông nội què buồn bã:
"Ta vừa ăn trộm vừa chạy, cứ trộm rồi lại chạy như vậy danh tiếng của càng càng lớn, được người ta gọi là Thần Trộm. Mọi loại phong ấn, cấm pháp ta đều không coi ra gì, ta chạy nhanh hơn gió, chạy nhanh hơn mây, nhanh hơn sấm sét, trộm khắp thiên hạ, môn phái, thánh địa nào ta cũng từng trộm. Cuối cùng ta tìm được kẻ thù của ông ta, trộm đầu của bọn chúng, khi ta cúng tế lão bổ khoái ta muốn làm một người tốt, nhưng đã bị nhiễm chứng bệnh ăn trộm, không thể nào từ bỏ được. Sau này ta gặp lão Mã gia, hắn khiến ta nhớ tới lão bổ khoái, ta không sợ hắn, ta kính trọng hắn. Giờ đây hắn trở thành Như Lai, phật tướng từ bi, khiến ta nhớ tới lão bổ khoái có khi nào cũng thành phật rồi..." Trưởng thôn thò đầu ra khỏi gùi thuốc:
"Lão Mã gia sẽ không thành phật. Sẽ có một ngày Như Lai mới tới, hắn ta sẽ cởi áo cà sa, lại trở thành lão Mã gia trước đây."
Ông nội què ngẩng đầu nhìn trời, nói:
"Hi vọng là vậy."
Tân Mục thở dài, nói nhỏ:
"Mã gia sẽ về lại thôi..."
Dọc đường đi Tân Mục đã luyện hóa hết độc tính trên người Hùng Tích Vũ, điều chế cho nàng ta mấy loại linh đan bồi dưỡng nguyên khí, cuối cùng họ cũng tới Minh Cốc, hai con dơi trắng bay vào trong khe núi của Minh Cốc, treo ngược trên cành cây, vẫy tay chào tạm biệt Tần Mục và mọi người. "Giáo chủ có thời gian hãy tới chơi, chúng ta sẽ không ăn thịt ngươi."
Phúc Vũ Thu nói.
Tân Mục cười ha ha vẫy tay tạm biệt. Hai con dơi trắng lập tức bay vào trong cốc, kêu lên:
"Đánh thức lão tổ tông, để họ sinh thêm bầy dơi cái, mở rộng chủng tộc!"
"Sinh ra cũng là bà cố tổ của chúng †a, sao có thể mở rộng chủng tộc? Hơn nữa, nhỡ hai lão tổ tông đều là nam thì sao?"
"Câm mồm!'...
Long Kỳ Lân rời khỏi Minh Cốc, không bao lâu thì nhìn thấy một chiến trường bao la rộng lớn, nùi rừng của vùng đất lưỡi vịt đã bị san bằng, vùng đất lưỡi vịt của Đại Khư dài gần ngàn dặm, rừng núi bao la ngút ngàn giờ đã bị quân đội hai bên đạp bằng, biến thành chiến trường của Man Địch quốc và Duyên Khang quốc!
Khi Tân Mục và mọi người tới đây cũng là lúc một trận chiến quy mô lớn nổ ra, hàng mấy chục vạn tướng sĩ hai bên chém giết kịch liệt ở phía trước hai quan ải, thân thông che khuất mặt trời, vô số dị thú khổng lồ chân đạp đất dẫn theo muôn vàn thần thông xông lên phía trước, những thần thông đó vây xung quanh dị thú, bay trên không nhảy xuống lưng di thú.
Dưới chân những dị thú to như những hòn núi là các võ giả, tay cầm đao kiếm, dốc sức tiến về phía trước, lao vào kẻ địch trên mặt đất, lập tức máu và thịt bay loạn xạ.
Trên đỉnh đầu dị thú là các tàu chiến cỡ lớn bay trên không, cờ xí tung bay, hỏa lực trên tàu bắn ra không ngớt, những luồng ánh sáng to bằng thùng nước mang theo uy lực phá hủy mọi thứ được bắn về phía đại quân địch, những nơi nó đi qua mọi thứ đều bốc hơi!
Trên không trung còn có vô số đao hoàn kiếm hoàn phát sáng lấp lánh, xoay chuyển liên hồi, đao quang và kiếm quang bay xuyên qua máu thịt.
Trên không còn có cả đại vu của Lâu Lan Hoàng Kim Cung hóa thành hình thái đầu chim mình người màu vàng, vỗ cánh bay, tay rung lên, vô số luồng ánh sáng bắn ra bốn phương tám hướng.
Dưới mặt đất, những người khổng lồ vàng đầu voi mình người húc đâm hùng hục. Trên quan ải của hai bên có các tấm cờ lớn và gương lớn, gương chiếu trên không, phản chiếu hồn phách của các bậc thần thông, cờ lớn tung bay, gió mây biến đổi, sấm chớp phóng xuống chiến trường như mưa. Còn có nhiều vân xa khổng lồ được những người không lồ tay trần kéo ra chiến trường, những nơi họ đi qua máu thịt văng tung tóe. Tới phía trước chiến trường, người khổng lồ dừng vân xa lại, vân xa mở ra, trên xe đặt vô số hồ lô, mở miệng hồ lô, lập tức cổ trùng bay ra, che hết mặt trời, chui vào trong người quân địch, điên cuồng cắn xé.
Còn có các tế đàn cũng được đẩy ra, hoàng kim đại vu của Hoàng Kim Cung đứng trên đàn làm phép, không biết họ thi triển vu pháp gì chuyên giết tướng lĩnh của Duyên Khang quốc khiến quần long vô thủ.
Duyên Khang quốc cũng phái các đội thần thông tỉnh thông kiếm thuật đi trước mở đường, xông thẳng ra chiến trường, trảm sát hoàng kim đại vu trên tế đàn.
Cảnh tượng này rất chấn động lòng người, hai bên đã chém giết không biết bao nhiêu, máu chảy thành sông, khiến vùng đất lưỡi vịt giống như biến thành địa ngục.
Đây là lần đầu tiên Tân Mục nhìn thấy cảnh tượng hùng tráng tới vậy, trong lòng rất kích động, đây chính là chiến trường nam nhi hướng về nhưng cũng là nơi nam nhi mất mạng.
Hùng Tích Vũ ôm Hùng Kỳ Nhi, sắc mặt trắng bệch nói nhỏ:
"Chiến trường rộng lớn thế này, làm sao đi qua được? Tu vi của ta vẫn chưa hồi phục..."
Nàng ta hiện mới chỉ hồi phục tới cảnh giới Thiên Nhân, trong chiến trường, thực lực của cảnh giới Thiên Nhân không nhằm nhò gì, cao thủ cảnh giới Thiên Nhân trong chiến trường có thể chết bởi sát trận của các tướng sỹ cảnh giới Thất Tinh bất cứ lúc nào.
Cho dù cao thủ cảnh giới Sinh Tử nếu liều lĩnh xông vào chiến trường cũng khó giữ mạng.
Hùng Tích Vũ trước đây cũng là nhân vật cấp giáo chủ, nhìn thấy trong chiến trường phàm là những nơi có bốn năm mươi người tụ tập lại là sẽ có trận văn lóe lên, hoặc dán xuống mặt đất, hoặc lơ lửng trên không trung, biến hóa không ngừng, chứng tỏ chiến trường rộng lớn, người vô số, nhưng trận pháp từ đầu chí cuối vân không hỗn loạn.
Xông vào trong đó sẽ bị trận pháp giết chết, một trận pháp không giết chết được sẽ bị trận pháp khác giết chết.
Tân Mục siết chặt gùi thuốc, trong gùi thuốc, trưởng thôn cười nói:
"Đi qua là được. Mục Nhi, chiêu một kiếm Khai Hoàng máu thành sông ngươi đã học được rồi chứ? Ta thi triển một lần cho ngươi xem."
Tân Mục khế giật mình, đột nhiên kiếm quang vô biên bộc phát, phóng về phía chiến trường, lập tức ánh sáng của kiếm bao phủ chiến trường phạm vi phía trước hai đại hùng quan, vô số tướng sĩ tắm mình trong kiếm quang bao la, những kiếm quang này xoay chuyển quanh họ, quấn quanh khiến họ không dám có bất cứ hành động nào!
Vô số tướng sỹ đứng trên hai đại hùng quan đều khiếp sợ nhìn phía dưới và phía trước, nơi đây đã biến thành một biển kiếm quang, tất cả mọi người đều chìm trong đại dương ánh sáng.
"Minh Kim thu binh!"
Thành lầu hai bên vọng tới tiếng thét lớn, nhưng mọi người trong chiến trường đều đứng tại chỗ không dám động đậy, không có bất cứ đội quân nào rút lui, thậm chí tới tàu chiến trên không cũng đứng yên tại đó.
Cử động sẽ chết!
Nếu như những kiếm quang này di chuyển sẽ là máu chảy thành sông!
"Cao thủ tới rồi!"
Trên thành lâu của Khánh Môn Quan, một nam tử trung niên bước tới nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy một con Long Kỳ Lân đang chậm rãi đi trong biển kiếm quang.
"Quốc sư!"
Các tướng sĩ lũ lượt hành lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận