Mục Thần Ký

Chương 2286: Ta có một ước mơ (Phần của Tân Mục) (2)

Chương 2286: Ta có một ước mơ (Phần của Tân Mục) (2)Chương 2286: Ta có một ước mơ (Phần của Tân Mục) (2)
- Hư Thiên Tôn ra tay rồi!
Hạo Thiên Đế nở nụ cười, cơ thể từ từ bay lên, Tân Mục và khoảng trên dưới một trăm vị trọng thần Thiên Đình đi theo hắn bay lên bầu trời.
Tân Mục nhìn xung quanh, chỉ thấy thành trì xa xa cũng như vậy, trong chớp mắt đều biến thành tử thành, tất cả mọi người bên trong thành vẫn còn duy trì hành động mà họ đã làm khi còn sống, nhưng tất cả đều không có khí tức của sự sống.
Từng thần quốc, từng sinh mệnh, bao gồm cả Thần Chỉ và Ma Thần của chư thiên Ngọc Cơ, trong phút chốc đều chết đi.
Nhất thời, hoa tàn lụi, cây khô héo, thú vật nằm rạp xuống, chim bay trên trời rơi xuống đất, thậm chí tôm cá trong nước ở trong sông lớn biển hồ cũng đều chết sạch!
Toàn bộ chư thiên Ngọc Cơ trong phút chốc như biến thành một chư thiên chết, trừ đám người Tần Mục và Hạo Thiên Đế ra thì không còn một sinh vật nào sống sót!
Đám người nhìn xung quanh, chỉ thấy ma khí xâm nhập, đại địa chư thiên Ngọc Cơ nhanh chóng biến thành màu đen, biến thành đất đai hắc ám, những ngọn núi mất đi màu sắc, sông lớn biển hồ cũng đang dần trở nên đen nhánh, ma khí tràn ngập.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ngôi sao bên ngoài bầu trời cũng đang nhanh chóng ảm đạm, mặt trăng tối đen, mặt trời cũng bị bóng đen xâm nhập, thời gian dần bị bóng đen nuốt mất.
Chư thiên Ngọc Cơ hoàn toàn chết.
Tay chân Tần Mục lạnh ngắt.
Tuy rằng hắn đã sớm biết chư thiên Ngọc Cơ làm phản sẽ có kết cục như này, nhưng mà khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này vẫn khiến cho hẳn run rẩy và sợ hãi không gì sánh nổi!
Sau cái chết của Khai Hoàng, hắn đã dự đoán được Diên Khang không thể tranh đoạt U Đô với Thiên Đình. Nếu tiếp tục khai chiến với Thiên Đình, Diên Khang cũng sẽ có kết cục tương tự!
Bởi vậy hắn mới sụp đổ đạo tâm, không gượng dậy nổi. Nhưng nếu không có Đạo Tổ và Đại Phạm Thiên mang đến tin tức về không gian hỗn loạn, chỉ e rằng hiện tại hắn cũng không cách nào bước khỏi trạng thái đạo tâm sụp đổ.
Mà cảnh ngộ của chư thiên Ngọc Cơ đã chứng minh cho điều này.
Hạo Thiên Đế cười nói:
- Sức mạnh của Thổ Bá đúng là sức mạnh vô song! Có loại uy hiếp này, ai còn dám tạo phản? Mục ái khanh, chư thiên Ngọc Cơ làm phản có kết cục như vậy, đổi lại là Diên Khang cũng sẽ giống như vậy!
Sắc mặt Tân Mục trắng bệch, há hốc miệng, nói không ra lời.
Hạo Thiên Đế thu hết các biểu cảm của hắn vào trong mắt, không thể không đắc ý, tinh thần phấn chấn, cất cao giọng nói:
- Mục ái khanh, cảnh tượng này có khiến ngươi tỉnh ngộ hay không? Trâm không phải hôn quân như thái thượng hoàng. Hắn sẽ hư tình giả ý, qua loa ứng phó, phân đất phong hầu chư hầu, nhưng trẫm sẽ không làm như vậy! Khởi giá, tới Sư Tú Thiên!
Sư Tú Thiên.
Cảnh tượng đồ sát vẫn diễn ra trong thầm lặng, chỉ khoảng chừng trong vài giây ngắn ngủi, tất cả sinh linh sống trong Sư Tú Thiên, cho dù loạn đảng hay bách tính bình thường, hoặc là chim, thú, côn trùng, cá, tất cả đều chết!
Quần tỉnh tàn lụi, mặt trời dập tắt, mặt trăng rơi vào bóng đêm, toàn bộ thế giới rơi vào băng lãnh yên tĩnh.
Thiên Đình không chỉ uy hiếp vũ lực, còn đại khai sát giới!
- Bệ hạ, hai chư thiên biến mất đã đủ để khiến chư thiên vạn giới kinh sợ, khiến cho đám vô dụng sau không dám làm phản.
Lần này Mạnh Vân Quy cũng đi theo bên cạnh Hạo Thiên Đế, khom người nói:
- Thượng thương có đức hiếu sinh, không cần phải giết hại thêm nữa. Thần nguyện tới hai chư thiên Linh Thư và Linh Uyên, khiến cho đám phản quân ở nơi đó phải khoanh tay, đi tới Thiên Đình lĩnh tội.
- Hoang đường!
Sắc mặt Hạo Thiên Đế trầm xuống, lạnh lùng nói: - Lời trẫm nói ra, sẽ không có chuyện thu vê! Những loạn thần tặc tử này tội đáng muôn chết, cho rằng đầu hàng, trẫm sẽ không truy cứu tội của bọn họ sao?
Mạnh Vân Quy im lặng, không nói thêm gì nữa.
Linh Thư Thiên, chết.
Linh Uyên Thiên, chết.
Bốn chư thiên phản loạn cứ như vậy mà biến mất.
Hạo Thiên Đế liếc Tân Mục, nói:
- Mục ái khanh, nếu ngươi chấp mê bất ngộ, Diên Khang của ngươi cũng sẽ giống như bốn chư thiên này! Trầm không cho ngươi nhiều thời gian nữa, khế ước văn thư của Thiên Đình và Diên Khang ở ngay trong hậu cung trẫm, trầm chờ ngươi về kí tên của mình lên!
Dứt lời, hắn phất tay áo, đẫn người rời đi. Tân Mục nhìn Linh Uyên Thiên bị hủy diệt, xoay người đi vê phía Thiên Đình. Mạnh Vân Quy chậm lại phía sau một bước, sóng vai đi cùng hẳn, thấp giọng nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi có dự liệu được ngày hôm nay không?
Tân Mục kinh ngạc nói:
- Vì sao Mạnh Thiên Sư lại nói như vậy?
Mạnh Vân Quy hừ một tiếng, thấp giọng nói:
- Diên Khang Kiếp năm đó, ngươi vì Diên Khang mà xây dựng đại kế lập quốc rèn đúc, tên là rèn đúc, thực ra là rút củi dưới đáy nồi, phá vỡ kế hoạch của Thiên Tệ! Ngươi giấu diếm được người khác, không thể gạt được ta đâu! Ta sớm đã nhìn thấu mưu đồ của ngươi, biết Diên Khang quật khởi, chư thiên khác nhất định xuống dốc, mà những chư thiên lập nghiệp rèn đúc thì hiện giờ đều bị Diên Khang của ngươi kéo vào chỗ vạn kiếp bất phục!
Tân Mục dừng bước lại, cười như không cười nói:
- Cạnh tranh sinh tôn, kẻ mạnh mới có thể sống sót. Bởi vì quân thủ các quy tắc, các chư thiên khác không cạnh tranh được với Diên Khang, nhưng lại nương nhờ Diên Khang?
Bạn cần đăng nhập để bình luận