Mục Thần Ký

Chương 1750: Chỉ mong người tốt gặp may (S)

Chương 1750: Chỉ mong người tốt gặp may (S)Chương 1750: Chỉ mong người tốt gặp may (S)
- Mục Nhi, Đao Đạo của ngươi, Trọng Thiên thứ nhất gõ cửa Nam Thiên Môn, là đánh ra khí phách hào hùng của người dùng đao. Trọng Thiên thứ hai là đao pháp tắc, lập ra pháp luật, dẹp yên oán giận lòng dân. Trọng Thiên thứ ba là đao bảo vệ, có ý chí mọi người đồng tâm hiệp lực.
Đồ tể nhìn về phía Tân Mục, trâm giọng nói:
- Thứ ta có thể chỉ điểm cho ngươi chỉ đến thế mà thôi. Ba thức đao pháp nhập đạo của người đã tỏ hết Đao Đạo mười lăm Trọng Thiên của ta. Con đường sau này, ngươi chỉ có thể tự mình đi.
Tâm Mục thấy ấm áp, cho dù ở bên ngoài hắn phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, chịu đựng biết bao nhiêu phê bình và chỉ trích, nhưng quay về nơi này, về tới Diên Khang, hắn vẫn là nhi tử của chín lão già của thôn Tàn Lão.
Hắn về đến đây, đám người đồ tể đều sẽ dốc hết khả năng trợ giúp hắn, hướng đạo cho hắn, trước nay chưa từng có tư tâm, chưa từng từ chối!
- Đạo đao cần dũng khí, pháp tắc, trách nhiệm, nhưng ngươi đều đã hiểu rồi, chỉ còn lại rèn luyện và sức mạnh nữa thôi.
Đồ tể nói:
- Mà con đường đơn giản nhất để nâng cao sức mạnh là đối kháng với cường giả Đao Đạo. Tiểu tử Triết Hoa Lê này chính là cường giả trong Đao Đạo. Hắn lấy đao nhập đạo, kết hợp sự kì dị của Yêu tộc với khí tức mạnh mẽ của Đao Đạo. Lạc Vô Song là Thiên Đình Đệ Nhất Đao. Trong Đao. Đạo, về phương diện nhanh nhẹn, khéo léo và pháp tắc, đao pháp của hắn có một không hai. Đồng thời, đao pháp còn dung hợp với dũng khí và sức mạnh hướng thiên xuất đao, dù là Thiên Tôn hắn cũng dám chém!
- Đao của Điền Thục Thiên Vương là đao có uy năng mạnh nhất thế gian.
Con ma men Điền Thục nghe vậy thì cười hì hì.
Đồ tể tiếp tục nói:
- Thần Đao không gì không phá nổi, đao mang tên Đế Khuyết. Sau khi say, Điền Thục sẽ là đế trong đao, Đao Đạo có thể chém sừng của Thổ Bá! Đao của hắn chứa đựng tinh thần của thời đại Khai Hoàng! Mà đao của ta...
Đồ tể chậm rãi rút đao, hờ hững nói:
- Là Thiên Đao. Thiên Đao này không phải là đao của Thiên Đạo, mà là hướng thiên xuất đao. Đao Đạo của ta cũng không tồn tại dựa vào Thiên Đạo, không tồn tại dựa vào đại đạo thiên địa. Đao của ta là một thanh đao khí bất phục, bất khuất trong lòng người!
Hắn rung đao, khí trong đao như dải lụa trên trời cao, phóng lên từ dưới lòng sông, xuyên thủng hư không!
- Đao là để nuôi dưỡng tỉnh thần. Trước tiên, ngươi phải vượt qua bọn ta thì mới có thể chiến thắng Trảm Thần Đài của Tổ Đình!
Đồ tể trầm giọng nói:
- Mục Nhi, ngươi chuẩn bị xong chưa?
Triết Hoa Lê xoay người nhảy lùi lại, chốc lát sau đã đứng ở trên bầu trời, thân pháp tà ma quỷ dị, cười nói:
- Cảm tạ Thiên Đao đã coi trọng để ta tới chỉ điểm tên tiểu tử này, ta nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Thiên Đao!
Tuy rằng hắn ngông cuồng ngang ngạnh, nhưng lại cực kỳ kính trọng đồ tể.
Bây giờ trên đời này chỉ có hai người khiến hắn kính trọng. Một người là Thần Đao Lạc Vô Song, Lạc Vô Song luyến tiếc nhân tài, tự biết đao pháp của mình là đao pháp một tay. Triết Hoa Lê đầy đủ tay, theo mình học, hoặc là sẽ chặt đứt cánh tay giống như những đệ tử khác, hoặc là sẽ chỉ có thể bước ra khỏi con đường của mình.
Bởi vậy Lạc Vô Song đưa hắn cho Ma tộc Phược Nhật La, để hắn bái Phược Nhật La - một kẻ phong thái khí phách khiến người ta kính phục, làm sư phụ.
Người thứ hai khiến Triết Hoa Lê kính trọng chính là Thiên Đao.
Triết Hoa Lê vẫn luôn tìm hiểu Đao Đạo, nhưng trước sau vẫn không thể nhập môn. Đao pháp của hẳn do Lạc Vô Song truyền thụ, đao pháp của Lạc Vô Song theo. khuôn phép, chú trọng lòng người không loạn, luôn hạn chế tâm tính của hắn.
Mà Phược Nhật La là cường giả Ma tộc, công pháp âm tà kì dị. Tuy hắn học được một chút, nhưng lại không thể nào thông thiểu đạo lí.
Đến khi hẳn gặp được đồ tể, thấy được Thiên Đao của đồ tể, chỉ liếc một cái đã giác ngộ, mở mang đầu óc, sáng tỏ thông suốt, bước vào cánh cổng Đao Đạo.
Mặc dù đồ tể không thu nhận hắn làm đồ đệ, nhưng hắn lại coi đồ tể như là một sư phụ khác của hắn, vì vậy nên mới kính trọng.
Điền Thục cười ha ha, bỗng nhiên đập vỡ tất cả vò rượu không. Hắn quét đao, phun một ngụm rượu lên trên Đế Khuyết:
- Được Thiên Đao coi trọng, hôm nay lấy đao kết bằng hữu! Mục Thiên Tôn, ngươi có sừng không?
Lồng ngực Tần Mục cuộn trào khí huyết, mỉm cười nói:
- Tuy rằng ta không có sừng, thế nhưng ta có đạo tâm tài hoa xuất chúng.
- Thò đầu qua đây! Điền Thục vung đao.
Lạc Vô Song một tay xách đao, làm thế chuẩn bị ra tay, sâu xa nói:
- Tân Bá Thể, kiếm pháp là sở trường của ngươi, nhưng Đao Đạo của ngươi còn kém xa lắm.
Tân Mục cười to một tiếng ha hả, một luồng nguyên khí xuyên thẳng trời xanh, hóa thành một thanh trường đao. Hắn khom người làm lễ:
- Mời chư vị đạo hữu chỉ điểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận