Mục Thần Ký

Chương 1884: Trời Hồng Mông chưa mở, cây này là ta trông

Chương 1884: Trời Hồng Mông chưa mở, cây này là ta trôngChương 1884: Trời Hồng Mông chưa mở, cây này là ta trông
Tân Mục không khỏi sửng sốt, vội vàng thu hồi lĩnh vực Thần Tàng, bước chân chạy về phía nha đầu Thái Dịch còn đang tu sửa Hắc Sơn.
Bây giờ chỉ còn Thái Dịch mới có thể cứu hắn, chỉ cần Thái Dịch vung rìu chặt đổ gốc cây thế giới đang tác oai tác quái trong Thần Tàng của hắn thì hắn sẽ không bị cây thế giới nuốt chửng!
Nhưng ngay trong nháy mắt hắn nhấc chân bước đi, thân thể hắn gầy đi trông thấy.
Tân Mục bước được bước thứ hai thì cơ thể đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Đến bước thứ ba thì hắn đã mất tất cả sức lực, rơi thẳng xuống từ không trung, ngã trên mặt đất, không cử động nổi, hệt như một bộ xác khô.
Hoa Huyên Tú là người đầu tiên chú ý tới Tân Mục rơi xuống từ trên trời, hoảng sợ kêu lên:
- Lão giáo chủ chặt cây bị trời phạt rồi!
Mọi người vội vàng lao đến vây quanh Tần Mục, chỉ thấy tuy Tân Mục đã biến thành một cái xác khô, nhưng mắt dọc giữa mi tâm không hề khô lại, con ngươi vẫn đang liên tục đảo qua đảo lại.
- Không sao, không sao! Mọi người tản ra đi, tản ra đi!
Người mù phất tay, xua đuổi mọi người đang vây xem, nói:
- Không có gì hay ho cả, không chết được!
- Tiếc là người điếc không ở đây, nếu không bảo hẳn vẽ một bức tranh, có khi còn để lại tiếng thơm muôn đời ấy. Tư bà bà tiếc hận nói.
Mắt dọc giữa mi tâm Tân Mục ai oán nhìn nàng, Tư bà bà vội vàng rời đi.
Gốc cây thế giới này vẫn còn đang cắn nuốt hấp thu năng lượng trong cơ thể hắn, khiến hắn hiện tại không còn một chút tu vi nào. Không chỉ có như thế, phù văn đại đạo và đạo văn đạo liên mà hắn đã luyện thành đều bị hấp thụ, không còn chừa lại dù chỉ một chút!
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, pháp lực của hắn chứa đựng trong chư thiên vạn giới của Linh Thai Thần Tàng và các Thiên Cung bắt đầu dập tắt, kể cả Tổ Đình cũng đang không ngừng co rút lại!
Thậm chí ngay cả Thiên Cung của hắn cũng đang không ngừng sụp đổ, hóa thành năng lượng thuần khiết không có thuộc tính, bị cây thế giới cắn nuốt!
Càng đáng sợ hơn là, từng sợi rễ bắt đầu tiếp xúc, thậm chí quấn quanh nguyên thân của hẳn, cướp đoạt sức mạnh của nguyên thân!
Nguyên thân của Tân Mục cũng đang nhanh chóng co rút, cuối cùng mất đi tất cả năng lượng, biến thành hồn phách và Linh Thai nho nhỏ, một thân một mình lẻ loi đứng dưới tán cây, lộ ra vẻ bất lực.
Trong khoảng khắc ngắn ngủi, Tổ Đình cũng đã thu nhỏ đến cực hạn, chỉ còn lại bốn mạch khoáng và một mảnh vỏ trứng Thái Dịch.
Sau đó, từng mạch khoáng cũng biến mất, từng viên từng viên Thần Thạch bị cây thế giới nuốt tất cả sức mạnh hóa thành tro bụi!
Sau khi bốn mạch khoáng biến mất, thứ còn chừa lại chỉ có vỏ trứng Thái Sơ, vỏ trứng Thái Tố, vỏ trứng Thái Cực, vỏ trứng Thái Dịch và một tên Thái Thủy Chi Noãn hoàn chỉnh.
Rắc! Đột nhiên vỏ trứng Thái Tố vỡ tan, sau đó bị sức mạnh của cây thế giới nghiền nát, hóa thành đại đạo Thái Tố vô cùng thuân khiết, bị cây thế giới hấp thu!
Thậm chí ngay cả nguyên dịch Thái Tố cũng bị cây thế giới hấp thu sạch sẽ!
Thái Thủy Chi Noãn trên không trung phát ra thứ âm thanh rít gào hoảng sợ, trứng tròn lăn lống lốc cố bay đi, định thoát khỏi nơi này. Nhưng bây giờ, Thần Tàng của Tầng Mục đã không còn lớn, chỉ còn lại nơi mà cây thế giới bao phủ, mặc cho hắn có đập vào như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể trốn thoát được!
Răng rắc răng rắc, hai mảnh vỏ trứng Thái Sơ cũng tự động vỡ nát.
Tiếp đến hai mảnh vỏ trứng Thái Cực vỡ tan.
Chỉ còn một mảnh vỏ trứng Thái Dịch vô cùng bền chắc kia vẫn chưa bị cây thế giới phá tan. Vèo!
Thái Thủy Chi Noãn bay tới, trốn trong vỏ trứng Thái Dịch run lẩy bẩy. Từng sợi từng sợi rễ kéo dài tới đây, Thái Thủy Chi Noãn trở mình lăn lộn, đội vỏ trứng lên, bản thân thì trốn dưới vỏ trứng, cố gắng thu nhỏ trứng lại.
Tiếng vang răng rắc liên tục vang lên hệt như có thứ gì đó đang gặm vỏ trứng, mà mặt ngoài của vỏ trứng Thái Dịch cũng bắt đầy hiện ra những vết nứt nho nhỏ.
Không lâu sau đó, vết nứt càng ngày càng nhiều, càng ngày càng trở nên dày đặc. Thái Thủy Chi Noãn thầm than một tiếng không ổn. Sau đó, vỏ trứng Thái Dịch nổ tung, từng mảnh vụn vỏ trứng bị sức mạnh của cây thế giới chôn vùi, hóa thành đại đạo Thái Dịch bị gốc cây thế giới đó hấp thụ!
Cổ Thần Thái Thủy trong trứng gần như chết lặng, chỉ thấy sợi rễ của cây thế giới quấn về phía hẳn, e rằng ngay cả vỏ trứng của hắn cũng sẽ bị bóp nát, thậm chí hấp thụ nguyên dịch trong trứng của hắn!
Hấp thụ nguyên dịch Thái Thủy thì cũng thôi đi, lỡ đâu gốc cây kì lạ này hấp thu luôn cả hắn, vậy chẳng phải là hắn còn chưa sinh ra đã phải "thân tử đạo tiêu" hay sao?
Nhưng vào lúc này, một ánh hào quang xuyên thẳng qua bầu trời chiếu xuống, Thái Thủy Chi Noãn lập tức bay lên, đi theo vệt sáng kia.
Phía sau, từng sợi rễ như xúc tu quơ loạn, chộp về phía hắn. Ngay lúc sợi rễ suýt nữa bắt được hắn, cuối cùng Thái Thủy Chỉ Noãn cũng miễn cưỡng thoát ra nhờ vệt ánh sáng kia.
Hắn lao khỏi ánh sáng, lúc này mới phát hiện nơi xuất phát của ánh sáng chiếu rọi xuống kia lại chính là mắt dọc giữa mi tâm Tân Mục. Con mắt ấy mở ra để ánh sáng chiếu tới, cho hắn cơ hội chạy thoát thân.
Nếu bị rễ cây thế giới bắt được, hẳn nhất định sẽ hấp thụ sạch sành sanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận