Mục Thần Ký

Chương 2515: Tiền sử xâm nhập, Thiên Đình thất thủ (3)

Chương 2515: Tiền sử xâm nhập, Thiên Đình thất thủ (3)Chương 2515: Tiền sử xâm nhập, Thiên Đình thất thủ (3)
Dưới gốc cây thế giới, Tân Mục đang ngồi xếp bằng.
Hư Sinh Hoa quan sát gương mặt Tân Mục, khen ngợi:
- Sau khi chết, Tân giáo chủ vẫn sinh động như khi còn sống.
Hắn dùng sức đưa Tân Mục ra khỏi quan tài, mệt đến mức thở hồng hộc. Nhục thân của Tân Mục không hề nặng đến mức đó, thứ nặng là cây thế giới và biển Hỗn Độn dưới chân Tân Mục.
Hư Sinh Hoa quan sát một lượt, chỉ thấy trên cơ thể Tân Mục cũng có mấy chiếc đinh quan tài, hơn nữa còn vừa khéo là năm mươi chiếc, thế là không khỏi dở khóc dở cười.
- Theo lý mà nói thì còn phải đóng thêm một chiếc đinh nữa, thế nhưng dường như người luyện chế chiếc quan tài này chỉ lo Tân Mục không thoát ra được, đóng đỉnh sai vị trí thì cũng thôi đi, lại còn luyện thiếu một chiếc.
Hư Sinh Hoa lắc đầu, nhổ hết mấy chiếc đinh ra khỏi vết thương của Tần Mục, sau đó không nhịn được mà lại lắc đầu tiếp:
- Năm mươi chiếc đinh này cũng đóng sai vị trí, không biết là tên dốt nát nào đóng đinh nữa...
Hắn vừa mới lấy đinh ra, đột nhiên thân thể không còn chút sức sống nào của Tần Mục hệt như vừa trải qua mùa đông giá rét, một luồng gió xuân thổi tới, xuất hiện một chút sức sống bé nhỏ!
Hư Sinh Hoa run lên, thế nhưng không hề kinh ngạc, chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh đợi chờ.
Hắn nhìn thấy biển Hỗn Độn dậy sóng, thế nhưng làn sóng không lớn, trông rất nhẹ và chậm rãi.
Sức sống trong cơ thể Tân Mục cũng dần dần tăng lên, song vết thương trên cơ thể hắn lại đang kìm hãm sự tăng lên ấy.
Trên người hắn có tổng cộng năm mươi vết thương. Hư Sinh Hoa vừa mới kiểm tra một lượt, chắc hẳn đó là thần thông đạo pháp đến từ Di La Cung. Đạo thương cực kỳ nghiêm trọng, cho dù Tần Mục hủy diệt Thần Tàng của bản thân, hóa thành hỗn độn, thứ được giải quyết cũng chỉ là vết thương trên Thần Tàng và nguyên thần, còn vết thương trên nhục thân thì không thể nào loại bỏ triệt để.
Hư Sinh Hoa cũng không thể chữa trị tận gốc loại thương thế này, bởi vậy chỉ có thể đợi chờ Tần Mục tự tỉnh lại, tự giải quyết.
Hắn không hề lo lắng chút nào cho Tân Mục. Lòng tin này của hắn đã sinh ra từ lần đầu tiên gặp mặt năm đó, lúc Tân Mục đang trị thủy trên sông. Khi đó, bọn họ vẫn còn là thiếu niên, mà sự tự tin lóe lên trong đôi mắt của Tân Mục đã khiến Hư Sinh Hoa chấn động sâu sắc.
Sau này, số lần gặp mặt giữa bọn họ càng ngày càng nhiều. Tân Mục vượt qua vô số phong ba bão táp, khiến Hư Sinh Hoa lầm tưởng rằng không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản bước chân của Tần Mục, quật ngã Tần Mục, giết chết Tần Mục.
Đương nhiên, hắn chưa từng được chứng kiến khoảnh khắc Tân Mục rơi vào tuyệt vọng, cho nên mới hiểu lầm như vậy.
Không biết bao lâu sau, Hư Sinh Hoa ngẩng đầu, nhìn thấy một đường đao quang lấp ló trong Chung Cực Hư Không.
Hư Sinh Hoa cụp mắt, hắn cảm thấy đao quang kia khá quen thuộc. Lần trước, khi Tân Mục tới gặp hắn, hẳn đã phát hiện ra trong cái bóng của Tân Mục có ai đó, thế nhưng lại không hề hỏi nhiều. Đao quang kia mang lại cho hắn cảm giác rất giống với người trong cái bóng của Tân Mục.
Đúng lúc này, Tân Mục chậm rãi mở mắt ra. Mặt biển Hỗn Độn dần khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, sau đó chui vào trong cơ thể hắn, mà cây thế giới đằng sau lưng hắn cũng tự biến mất.
- Tân giáo chủ, ở trong quan tài ổn chứ?
Hư Sinh Hoa thản nhiên hỏi.
Khí tức của Tần Mục vẫn còn rất yếu ớt. Hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Hư Sinh Hoa, cười khổ rồi nói:
- Hư huynh hà tất phải trêu ta?
Biểu cảm trên gương mặt Hư Sinh Hoa lập tức trở nên vô cùng đặc sắc. Hắn cười ha hả, tiếng cười lanh lảnh truyền đi rất xa. Tân Mục ho khan dữ dội vào tiếng, sau đó còn ho ra cả máu xấu trong người. Hắn nói:
- Hư huynh, sao ngươi lại rời khỏi Tổ Đình?
Nụ cười trên gương mặt của Hư Sinh Hoa tắt dần, khôi phục lại biểu cảm thờ ơ thường ngày. Hắn nói:
- Đại Hắc Sơn thất thủ rồi. Kẻ lén xâm nhập bằng cách trèo lên rễ cây của cây thế giới quá nhiều, ta không đánh lại, chỉ đành rời khỏi đó.
Tân Mục sững sờ, sau đó lại thở phào một hơi.
- Ta còn lo lắng ngươi sẽ liều mạng huyết chiến đến cùng...
- Không đâu!
Hư Sinh Hoa thản nhiên nói:
- Ta sống sẽ có tác dụng hơn. Tân Mục bị hắn làm cho nghẹn gần chết, rất muốn đánh hắn một trận. Thật ra số người có thể khiến hắn nghẹn họng trân trối rất ít, song Hư Sinh Hoa lại là một ngoại lệ.
- Thiên Đình bị tiêu diệt rồi.
Hư Sinh Hoa tiếp tục nói.
Tần Mục sửng sốt, bỗng chốc không áp chế được thương thế, máu tươi đồng loạt phun ra từ năm mươi vết thương.
Hư Sinh Hoa thấy hắn chân tay lúng túng phong bế vết thương của mình, bèn đưa đống đỉnh quan tài qua, nói:
- Những chiếc đỉnh này có thể giúp ngươi phong bế vết thương.
~ Thiên Đình bị hủy diệt rồi ư?
Tần Mục cắm một chiếc đỉnh vào vết thương của mình, vội vàng hỏi.
Hư Sinh Hoa gật đầu, nói: - Lúc ta rời khỏi, người thành đạo lén xâm nhập đã tới, chuẩn bị tiến đánh Thiên Đình. Tính toán thời gian, chắc hẳn bây giờ Thiên Đình đã thất thủ, Tổ Đình đã đổi chủ rồi."
Tân Mục hít vào một hơi lạnh, quên mất cả việc cắm đinh. Hư Sinh Hoa có lòng tốt giúp hắn cắm mấy chiếc đinh quan tài vào vết thương, khiến hắn đau đến mức chảy cả nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận