Mục Thần Ký

Chương 1867: Minh Hoàng dạy bảo Thái Dịch

Chương 1867: Minh Hoàng dạy bảo Thái DịchChương 1867: Minh Hoàng dạy bảo Thái Dịch
Trong Thập Vạn Thánh Sơn, đám người Tư bà bà căng thẳng quan sát Mã gia và Chiến Không Như Lai. Đã qua hơn hai mươi ngày kể từ khi thành Ngọc Kinh Tổ Đình xảy ra biên cố, tuy tình hình bên phía Tân Mục vẫn luôn vững vàng, nhưng tình hình bên phía Mã gia và Chiến Không Như Lai lại có vẻ không được lạc quan cho lắm.
Tuy tâm cảnh của Chiến Không Như Lai tu dưỡng khá cao, nhưng tu vi lại thấp, thời gian dài như vậy đã khiến vị đại phật này rất mệt mỏi.
Tu vi của Mã gia tương đối cao, nhưng tu vi tâm cảnh thấp hơn Chiến Không một bậc, kiên trì đến được một bước này cũng đã vô cùng vất vả.
Nhưng vào lúc này, Yên Nhi đột nhiên bay tới, nói với đám người Tư bà bà: - Xảy ra chuyện lớn rồi, thánh địa của chúng ta nảy mầm!
- Thánh địa nảy mầm rồi?
Đám người Tư bà bà có chút không hiểu nổi, Yên Nhi nói:
- Ta vừa nói chuyện phiếm với mẫu thân, vừa dẫn nàng đi xung quanh quan sát cảnh đẹp ở thánh địa của chúng ta một chút...
Mọi người nhíu mày, thầm nghĩ:
- Cô nương này còn đui hơn cả người mù. Tuy rằng Thập Vạn Thánh Sơn có chữ "thánh", nhưng cũng chỉ là cái mác cho đẹp mặt chúng ta, nơi này có cảnh đẹp từ khi nào vậy?
Yên Nhi tự mình nói:
- Lúc ta đi đến chủ điện nằm giữa Thánh Sơn thì thấy chủ điện bị hai phiến lá cây khổng lồ nâng lên, nền đất chia năm xẻ bảy! Hai phiến lá cây kia lớn lắm, nâng thánh điện của công tử vào giữa hai phiến lá cây, lộ rõ vẻ đáng thương lắm...
Cô nương này nói không đầu không đuôi, người mù vội vàng nói:
- Bà bà, các ngươi ở lại chỗ này chăm sóc Mục Nhị, ta theo nàng đi xem sao.
Tư bà bà gật đầu, người câm nói:
- Ta cũng đi xem một chút!
Yên Nhi dẫn hai người bay đến giữa Thánh Sơn. Còn chưa tới nơi, từ xa người mù đã thấy hai phiến lá cây khổng lồ giống như hai bàn tay lớn đến khó tin, nâng cung điện của Tần Mục vào trong lòng bàn tay!
Hai phiến lá cây này sinh ra từ bên trong gốc cây Đại Hắc Mộc bị đốt trụi. Đại Hắc Mộc đã bị Thái Dịch chặt gãy từ lâu, phóng đuốc đốt cháy đen thui đến mức chẳng còn gì, chỉ còn lại vòng tuổi chưa bị đốt sạch sẽ, hóa thành Thập Vạn Hắc Sơn.
Bây giờ, ngọn núi ở trung tâm lại mọc ra hai phiến lá cây lớn, thật sự vô cùng kỳ lại
Lúc này, rất nhiều người đã tụ tập bên cạnh hai phiến lá cây, đám người Hư Sinh Hoa, Lam Ngự Điền, Minh Hoàng đang bay tới bay lui xoay quanh rễ cây, kiểm tra xem cái cây này chui ra từ đâu.
Đại điện bị hai phiến lá cây nâng ở giữa là thánh điện của Thập Vạn Thánh Sơn, nơi mà Tần Mục ở, Thái Dịch cũng từng cho tiếp kiến Thiên Công và Thổ Bá ngay tại bên trong tòa đại điện này.
Kích thước của tòa đại điện không hề nhỏ, nhưng lại nhỏ hơn hai phiến lá cây rất nhiều, khó trách Yên Nhi lại nói kỳ lạ, đáng thương.
Hai người bước tới phía dưới hai phiến lá cây, ngước nhìn hai phiến lá cây khổng lồ, thâm ngạc nhiên. Chỉ thấy hoa văn trên lá cây giống như đạo văn của đại đạo, không nói hết được vẻ huyền diệu, sinh cơ truyền đến từ lá cây bừng bừng, chỉ đứng ở chỗ này cũng có thể cảm nhận được sự khoan khoái.
Đột nhiên, người mù nhìn thấy một nam nhân hùng tráng cầm trong tay một cái rìu lớn đi tới. Người đó đi đến phía dưới hai phiến lá cây, vung rìu lớn lên, khoa tay múa chân hai cái về phía rễ cây, ra vẻ muốn chặt.
- Vị hảo hán kia, ngươi đang làm gì vậy?
Minh Hoàng phi thân đến, tức giận nói:
- Ngươi là ai? Tại sao vô duyên vô cớ muốn chặt cây non của người ta?
Vẻ mặt của người mù và người câm xám ngoét, đám người Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền cũng lao đến, sắc mặt cũng đen lại. Vị hảo hán hùng tráng kia cơ bắp toàn thân dữ tợn, khí lực giống như người khổng lồ thời xưa, rìu lớn trong tay lập lòe hàn quang, dường như chứa đựng sức mạnh từ xưa đến này, hiển nhiên không là ai khác mà chính là Thái Dịch biến thành!
Mặc dù Minh Hoàng là nhân vật chói mắt nhất thời đại Xích Minh, nhưng khi đối mặt với cường giả mạnh mẽ như này, bảo hắn nhổ một sợi tóc gáy còn dễ dàng hơn nhiều!
Mà từ khí lực của Thái Dịch cho thấy, quả thật hắn mạnh hơn Minh Hoàng rất nhiều lần.
Thái Dịch thu hồi rìu, liếc Minh Hoàng một cái, giọng nói như chuông lớn:
- Đương nhiên là ta tới chặt cây.
- Ngươi hùng hồn quá nhỉ!
Minh Hoàng giận dữ, tức giận nói:
- Đây là đất của ngươi ư?
Thái Dịch hạ rìu xuống, chống cán rìu, lắc đầu nói: - Không phải đất của ta.
Minh Hoàng cười giễu nói:
- Cây này là của ngươi ư?
Mọi người câm như hến, không dám lên tiếng.
Thái Dịch lại lắc đầu, nói:
- Cũng không phải cây của ta.
- Không phải đất của ngươi, cũng không phải cây của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà đòi chặt cây nhà người ta?
Minh Hoàng cười giễu nói:
- Ngươi chạy đến chỗ người ta, vác rìu muốn chặt cây mọc trên đất nhà người ta, làm gì có cái lý đó! Đạo lý, đạo lý, ngươi không nói lí mà còn dám đứng đây ba hoa?
Thái Dịch sửng sốt, nhìn mọi người.
Mọi người quan sát xung quanh, không dám đối mặt với hắn, Minh Hoàng siết chặt nắm đấm, cất cao giọng nói: - Cái cây non này là cây non nhà Mục Thiên Tôn, đất là đất của hắn, ngươi tới chặt mà không hỏi hắn là không được... Huyên Tú, Văn Nguyên, các ngươi không được kéo ta! Cái tên này tuy mạnh nhưng trời đất có công đạo, công đạo chính là công lý... Các ngươi đừng kéo ta, vị hảo hán này tuy hung ác, nhưng sao ta có thể sợ hắn? Là khách nhà Mục Thiên Tôn, ta không thể ngồi xem mà không quan tâm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận