Mục Thần Ký

Chương 68: Đánh xuyên một con đường

Chương 68: Đánh xuyên một con đườngChương 68: Đánh xuyên một con đường
Tuy số lượng long tệ không lớn, thế nhưng ba ngàn sáu trăm long tệ lại cũng không ít, hợp cùng nhau cũng nặng hơn mười cân, Tần Mục tiện tay khoác túi tiền lên chuôi đao mổ lợn ở sau lưng, trong lòng thâm khen: "Vị Thất công tử bụ bẩm này quả thực ra tay rất hào phóng."
Ánh mắt Thất công tử sáng lên, rơi vào dao mổ lợn sau lưng hắn, cười nói: "Nếu ngươi đồng ý bán thanh đao này, ta có thể đưa ra giá tiền càng cao hơn!"
Tần Mục lắc đầu nói: "Thanh đao này giá trị hơn bình gốm quá nhiều, không bán."
"Ngược lại cũng đúng. Đao của ngươi, riêng vật liệu liền muốn vượt qua bình gốm một chút."
Thất công tử giao bình gốm cho tùy tùng bên cạnh, cười nói: "Bình gốm này chính là thần thông giả Lục Hợp cảnh giới luyện ra, tổng cộng có ba mươi sáu thanh linh binh, gọi là ba mươi sáu bình Thiên Tinh, có thể tạo thành Thiên Cương luyện ma trận, tuy rằng rạn nứt, thế nhưng uy lực vẫn còn. Ta muốn chúng nó cũng là vô dụng, chỉ định mang ra Đại Khư bán cho vương tôn quý tộc, kiếm chút tiền lời mà thôi. Trước kia ta đã thấy qua ba mươi sáu bình Thiên Tinh vì thế mới nhận ra, nhãn lực của ngươi hơn người, chẳng lẽ trước đó cũng đã gặp?"
Phía sau hắn, một vị tùy tùng tằng hắng một cái nói: "Thất công tử, cải trang vi hành, cũng không an toàn."
Thất công tử không vui nói: "Các ngươi không khỏi quản quá nhiều, ra ngoài chơi cũng chẳng vui vẻ gì!" Dứt lời, lắc đầu rời đi.
Tân Mục biết hắn theo bên cạnh Tần Phi Nguyệt, mà Tần Phi Nguyệt cũng rất tôn kính hắn, hẳn là địa vị bất phàm, những tùy tùng này không dám để hắn mạo hiểm cũng là chuyện đương nhiên.
Hắn đang muốn rời đi thì đột nhiên tên chủ quầy vừa bán bình gốm cho hắn chộp lấy chéo áo của hắn, kêu lên: "Ngươi đừng đi! Những bình gốm kia của ta giá trị hơn ba ngàn long tệ, vậy mà ngươi lại chỉ đưa một viên đã muốn mua đi, ngươi phải thêm tiền cho ta!" Dứt lời, liên chộp tới túi tiên phía sau Tân Mục.
Tân Mục cau mày, đột nhiên tóc gáy dựng lên, chỉ cảm thấy nguy hiểm đang đến, trong ngõ hẻm có người đang nhanh chóng áp sát hắn, ống tay áo phất lên, bên trong tay áo trượt ra một binh khí kỳ lạ, như là hai thanh loan đao hợp lại với nhau, hai đầu uốn cong, vô cùng sắc bén. Bàn tay người kia hướng xuống phía dưới, mà cái binh khí kỳ quái ở lòng bàn tay kia lại không có rơi xuống, trái lại gào thét xoay tròn, bỗng nhiên quét về cần cổ của Tần Mục!
Nguyên khí của Tân Mục dâng trào, rót vào hai chân, thân thể đột nhiên lướt thẳng về phía sau, tên chủ quầy kia sắp chộp được túi tiền của hắn thì Tân Mục dĩ nhiên lại lui ra hơn một trượng.
Đao lóng lánh, người kia như hình với bóng, kề sát Tần Mục, quái đao dán vào lòng bàn tay, tung bay trên dưới, Tân Mục vội vàng nhìn lại, chỉ thấy lòng bàn tay của hắn có một sợi dây nhỏ nối liền với quái đao, hai bên quái đao đều là loan đao, trái lại ở giữa là nắm tay, dây nhỏ chính là buộc ở trên tay.
"Luyện khí thành tia, dùng khí ngự đao? Hắn là võ giả!" Đao pháp của võ giả này cực kỳ kỳ lạ, bước chân trơn trượt như cá chạch chui tới chui lui, đao pháp lấy bổ làm chủ, triển khai trong hẻm nhỏ này cực kỳ sắc bén, đao quang sáng như tuyết từ trên xuống dưới, hình dạng như những vòng cung bổ xuống, sức mạnh lại cũng không kém.
Cùng lúc đó, Tân Mục nhìn thấy những người khác trong ngõ hẻm cũng đang nóng lòng muốn thử, dồn dập đứng dậy.
Hiển nhiên, một túi long tệ này khiến người ta nổi lòng tham!
Hơn ba ngàn long tệ, tuyệt đối là một món của cải lớn, đủ khiến người động lòng tham, động sát niệm!
"Tốc chiến tốc thắng!"
Đôt nhiên Tần Mục dừng bước, nguyên khí mênh mông tràn vào trong song quyền.
Bước chân hắn di động, nguyên khí thông tới hai tay, chuyển tới đầu ngón †ay, ngón tay nắm thành quyền, ngay lúc nắm đấm sắp va chạm cùng đao của võ giả kia thì đột nhiên ngón tay tựa như cung nỏ mạnh mẽ từ trong nắm đấm bắn ral
Thức thứ hai trong Lôi Âm Bát thức, Đạn Chỉ Kinh Lôi Tỳ Bà Thủ!
Keeng
Chỉ thứ nhất của hẳn bắn ra, chỉ lực xé tan không khí phát ra tiếng rít, bắn bay lưỡi đao đang xoay như chong chóng kia, chỉ thứ hai bắn ra, tia nguyên khí trong tay võ giả kia bị chỉ tay của hắn bắn đứt.
Chỉ thứ ba của Tần Mục bắn ra, gảy tại lòng bàn tay của võ giả kia khiến hắn rên lên một tiếng, lòng bàn tay máu thịt be bét, thủng một lỗ to. Mỗi một chỉ của Tần Mục đều ẩn chứa nguyên khí cực kỳ hùng hồn, mặc dù nguyên khí của hắn không cách nào phát huy ra uy lực như Bạch Hổ nguyên khí, nhưng quả thực vô cùng hùng hậu, kéo theo sức mạnh thân thể cũng kinh người, ba chỉ bắn ra đã phá giải thế tiến công của võ giả kia, tiếp đó thu chỉ thành quyền đấm vào ngực võ giả kia.
Võ giả kia bị sức mạnh bên trong cú đấm này nổ đến thân thể uốn lượn, hai chân đạp đất bay về phía sau.
Chích Thân Đông Hải Hiệp Xuân Lôi!
Bước chân Tần Mục phát lực, trong lúc võ giả kia còn chưa hạ xuống cũng đã xông đến trước mặt hắn, trong mắt võ giả kia lộ ra vẻ hoảng sợ, chỉ là người đang giữa không trung, không cách nào chống cự. Lúc này, hai vị võ giả hai bên ngõ nhỏ nhìn thấy Tân Mục xông đến bên người võ giả kia thì ánh mắt không khỏi sáng lên, không nói lời gì lao tới tấn công Tần Mục!
Đùng!
Đùng! Đùng!
Hai vị võ giả kia còn chưa đánh ra chiêu thứ nhất, liền thấy nắm đấm của Tần Mục càng lúc càng lớn, hai người phảng phất như bị một con Địa Long dã man đụng lên trên mặt, đầu ngửa ra sau cắm vào vách tường, thân thể từ cái cổ trở xuống treo trên tường!
Vách tường bị đụng trúng lộ ra vết nứt hình mạng nhện.
Mà võ giả bị cú đấm nặng nề của Tân Mục giáng vào ngực kia lại trúng tiếp một đòn nghiêm trọng nữa, cú đấm này của Tân Mục con hung ác hơn vừa rồi, khiến cho hắn chân không chạm đất, bay về phía sau với tốc độ nhanh hơn!
Trong ngõ hẻm, bóng người lấp lóe, lập tức truyền đến tiếng nổ vang đùng đùng đùng, Thất công tử và mấy tên thần thông giả đi theo còn chưa ra ngõ nhỏ, nghe được sau lưng truyền đến tiếng vang thì không khỏi dừng bước lại, quay đầu nhìn và lộ ra vẻ kinh sợ.
Tên võ giả kia lần thứ ba bị đánh bay về hướng Thất công tử, mấy vị thần thông giả khế cau mày, đang muốn ra tay, Thất công tử cười nói: "Không cần, chúng ta né tránh."
Mấy người nghiêng mình né qua, đã thấy Tần Mục tựa như gió xoáy kề sát phía sau võ giả kia, một đường quyền chưởng như gió như điện, cương nhu cùng tồn tại, trường kháo đoản đả*, cuối cùng đấm ra một quyền, võ giả kia bị đánh văng ra ngõ nhỏ, âm ầm một tiếng †reo trên vách tường đối diện.
* trường kháo - là nhân vật mặc khôi giáp, dùng vũ khí dài như thương, kích... phần lớn là võ tướng;
đoản đả - là nhân vật dùng binh khí ngắn như dao, kiếm hoặc tay không.
Ý tứ là Tân Mục có thể đánh xa, có thể đánh gần.
Vách tường bị cái mông của tên võ giả kia đánh vỡ, thân thể kẹt trong vách tường, hai chân và hai tay vô lực rủ xuống, treo ở nơi đó, không thể động đậy.
Mà ở phía sau Tân Mục, mười mấy tên võ giả đều là đầu cắm trong tường, thân thể treo trên mặt tường, khua tay múa chân, trong lúc nhất thời không cách nào thoát thân.
"Thật bản lĩnh!"
Mấy vị thân thông giả than thở không ngớt, một người trong đó thấp giọng nói: "Công tử, người này chạy nhanh như sóng lớn cuồn cuộn, sóng lớn phá vỡ hư không, dùng chính là một loại chiến kỹ mạnh mẽ đến cực đoan. Một quyền một cước khi nãy của hắn, nếu có thể đột phá cực hạn thì đó chính là thần thông!"
Thất công tử kinh ngạc nói: "Hắn dùng chính là chiến kỹ?"
"Là công pháp đỉnh cấp trong chiến kỹ!"
Thất công tử nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Ta đã nghe nói qua chuyện cũ năm đó, quốc sư và cường giả một mạch chiến kỹ luận đạo, giết vô số cao thủ tu luyện chiến kỹ, từ đó chiến kỹ đã không cách nào sánh ngang thần thông, bị liệt vào dị đoan. Có không ít dị đoan trốn vào Đại Khư, lẽ nào hắn là đệ tử của một trong những dị đoan đó... " Một tùy tùng khác thấp giọng nói: "Tương Long thành không phải Duyên Khang, nơi này vàng thau lẫn lộn, phần lớn đều là hạng người cùng đường mạt lộ, cùng hung cực ác, bằng vào chúng ta cần phải cẩn thận hành sự. Sau lưng thiếu niên này, hơn phân nửa có dư nghiệt năm đó. Công tử, chúng ta mau chóng đi gặp tướng quân."
Tân Mục cũng không hề lạnh lùng hạ sát thủ, vừa nãy lúc động thủ thì hắn đã thu hồi hơn một nửa sức mạnh, thế nhưng đánh mười mấy võ giả treo trên tường cũng đã đủ đáng sợ, đương nhiên, chuyện này cũng không tính là gì đối với hắn, lúc trong thôn quyết đấu với mấy người Mã gia, ngoài thôn quyết đấu cùng Ma viên và Hồ Linh Nhi thì mỗi một lần đều phải dốc hết sức lực.
"Mang nhiều long tệ như vậy ở trên người cũng không an toàn, không bằng mua vài món đồ, sau đó quay về khách sạn giao số long tệ còn lại cho bà bà."
Thiếu niên cũng không có để chuyện như vậy ở trong lòng, trên đường lại mua chút tơ lụa, sai người đưa đến khách sạn, hẳn dự định mua cho Mã gia, trưởng thôn bọn họ thêm mấy bộ quân áo.
Tân Mục lại mua một số thứ mới mẻ, dự định đưa cho mấy người Mã gia, người què, lúc này mới trở về khách sạn, khiến hắn bất ngờ chính là Tư bà bà vậy mà không ở trong phòng, chẳng biết ra ngoài lúc nào.
Người mù cũng không biết ở đâu.
"Khó có cơ hội đến đây, vẫn nên va chạm xã hội."
Tân Mục lấy hơn trăm long tệ, cất kỹ số tiền còn lại, sau đó ra khỏi khách sạn, đi dạo chung quanh. Buổi tối ở Tương Long thành phi thường náo nhiệt, xác thực để hắn mở mang tầm mắt, luận võ, đánh lôi đài, hài kịch, múa lân, còn có trả thù.
Hắn mở mang tầm mắt, trong lúc vô tình đi tới trung tâm Tương Long thành, kiến trúc nơi này càng thêm khí phách, nguy nga, có rất nhiều kiến trúc cổ xưa, chắc là do mọi người lưu lại trước khi bóng tối bao trùm Đại Khư, miếu thần từ đường, rất là bất phàm.
Tân Mục mở ra Thần Tiêu Thiên Nhãn, nhìn những kiến trúc cổ xưa kia, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, tượng thần ở nơi này trong mắt người khác chỉ là tượng thần bình thường, mà rơi vào trong mắt hắn thì đó là từng vị thần linh phát ra ánh sáng vạn trượng!
Hắn quan sát từng cái, không có bao nhiêu sợ hãi với những vị Thần này, nhưng cũng không khinh nhờn, chỉ thưởng thức kỹ xảo điêu khắc tượng thần của thần nhân.
Tương Long thành là xây dựng ở bên trên một di tích to lớn, tượng đá nơi này xuất từ tay Thần Ma của thời đại xa xôi, từ thủ pháp điêu khắc Tân Mục có thể nhìn thấy sự điêu luyện sắc sảo như nước chảy mây trôi, khiến cho hắn trong lúc hoảng hốt phảng phất nhìn thấy mỗi loại thần thông xa hoa.
"Từ trên những tượng đá này tựa hồ có thể lĩnh ngộ được không ít công pháp."
Tân Mục than thở, đột nhiên một người đàn ông trung niên đi tới, cười nói: "Thiếu niên nhà quê, muốn kiếm tiền không? Ta có một con đường kiếm tiền cho ngươi. Trong phủ thành chủ nhận người đánh lôi đài, chỉ cần thắng một trận, liền thưởng ngươi một trăm long tệ!" Tân Mục lắc lắc đầu.
Người đàn ông trung niên kia lại đi tìm những người khác, tìm được một thiếu niên, thiếu niên kia hưng phấn theo hẳn đi vào phủ thành chủ.
"Phủ thành chủ đánh lôi đài? Tương Long thành chủ này muốn làm cái gì?" Tần Mục không rõ.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh ha ha cười nói: "Từ khi Thiên Ma Giáo Chủ Lệ Thiên Hành chết đi, Giáo chủ phu nhân vẫn luôn luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, mai danh ẩn tích, không nghĩ tới phu nhân vậy mà đi tới Tương Long thành ta. Phu nhân đường xa mà đến, khiến Tương Long thành ta tựa như rồng đến nhà tôm!"
Âm thanh này vang dội đến cực điểm, hiển nhiên tu vi cực kỳ hùng hậu, Tân Mục bị chấn động đến mức màng tai ong ong, thậm chí có không ít người đi trên đường phố bị chấn động đến mức ngất đi!
Tân Mục kinh ngạc: "Giáo chủ phu nhân? Lẽ nào là bà bà?"
"Thành chủ khách khí" Một âm thanh cực kỳ êm tai truyền đến, cực kỳ xinh đẹp.
Tân Mục nghe được âm thanh này, liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tựa hồ có vô số tâm ma từ đáy lòng nhảy ra, vừa múa vừa hát.
Trên đường phố không biết bao nhiêu người đi đường đột nhiên như say rượu, khua tay múa chân, cười ha ha, mặt vặn vẹo, thần thái điên cuồng.
Sau một lát, những người này mới khôi phục lại bình thường, từng người hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận