Mục Thần Ký

Chương 2026: Trận chiến đầu tiên

Chương 2026: Trận chiến đầu tiênChương 2026: Trận chiến đầu tiên
Cùng lúc đó, trong Bỉ Ngạn Hư Không, giọng nói Khai Hoàng vang rền bên tai mỗi người:
- Ta muốn mang các ngươi tới Nguyên Giới, tới nơi khởi nguồn của Vô Ưu Hương, tới nơi tổ tiên đã từng sinh sống. Ở nơi đó, bọn họ đã từng ném đầu lâu, vẩy máu nóng. Mỗi một tấc đất đều có mồ hôi nước mắt của bọn họ, mỗi một tấc đất đều chôn cất hài cốt của tổ tiên các ngươi!
Bên trên Kim Thuyền Độ Thế, Tân Mục nhìn Diên Khang từ xa. Ở nơi đó, khí vận của Diên Khang ngày một hưng thịnh.
Hắn mỉm cười, chiếc Kim Thuyền quay lại, tiến về phía Dũng Giang.
- Các ngươi có vài người là lão tướng đi theo ta chiến đấu, có vài người sinh ra ở Vô Ưu Hương, có người cả đời cũng chưa từng rời khỏi nơi này, cho rằng nơi này là quê hương.
- Nhưng không phải!
- Cố hương là nơi tổ tiên các ngươi đã sinh sống!
- Lần này rời đi, có lẽ các ngươi sẽ chết trận ở bên ngoài, có lẽ thân nhân hay bằng hữu của các ngươi sẽ chết trận ở bên ngoài, hoặc có lẽ là trượng phu, là thê tử của các ngươi, hay thậm chí là nhi nữ của các ngươi sẽ chết trận!
- Thậm chí tên họ của ngươi, dòng tộc của ngươi cũng sẽ không sót lại bất kỳ giọt máu nào!
- Nhưng chúng ta phải đi, chúng ta phải quay lại nơi đó! Bởi vì nơi đó là mảnh đất của tổ tiên chúng ta! Bởi vì ở đó là nơi chúng ta đã sinh sống và sinh sôi qua nhiều thế hệt
- Nơi đó không có Vô Ưu Hương, toàn bộ vũ trụ hay tất cả thế giới đêu không hề tồn tại Vô Ưu Hương! Nhưng chúng ta dựa vào đôi bàn tay của chính mình, mồ hôi của chính mình, máu thịt của chính mình, xương cốt kiên cường của chính mình, để xây dựng Vô Ưu Hương của chính chúng ta! "
- Ở nơi đó đã từng có một nền văn minh vô cùng rực rỡ, có vô số đời trước vì khát khao, vì ước vọng không thể thực hiện ấy mà phấn đấu, mà nỗ lực! Chúng ta đã từng là những kẻ thua cuộc, những kẻ thua cuộc bị đẩy ra khỏi Nguyên Giới, nhưng chúng ta không phải là những kẻ thua cuộc mãi như thất
- Chúng ta muốn phản kháng!
Kiếm khí của Khai Hoàng vang vọng ngập trời, quát lớn:
- Theo ta cùng nhau phản kháng, vì vong linh của tổ tiên trên trời, vì vinh quang ngày xưa của chúng ta! Đánh trở về...
- Hãy đến đây! Cùng với ta, ra khỏi Vô Ưu Hương!
Kim Thuyền Độ Thế dừng ở đầu nguồn Dũng Giang, Tân Mục bước xuống Kim Thuyền, sau đó vung tay lên, Kim Thuyền càng ngày càng nhỏ rồi bay vào mi tâm hẳn.
- Lăng Thiên Tôn, ta tới đây.
Ở đầu nguồn Dũng Giang, Thiên Hà đã đổi hướng chảy vì sự di dời của Thiên Đình đến Tổ Đình. Hiện trạng khôi phục lại như ban đầu, trong lòng sông Dũng Giang giờ đây đã không còn ầm ầm sóng dậy nữa.
Dòng sông vẫn còn đó, nhưng Thiên Hà đã bay lên không trung.
Lòng sông vẫn còn nước, nhưng nông và đục ngầu. Trong nước chỉ còn một ít cá tôm và Thủy Tộc. Nơi đây vốn là nơi ở của Long Tộc, nhưng bọn họ đã theo Thiên Hà cùng chuyển lên không trung, xây dựng cung điện hoa lệ ở đấy. Nhưng mà ở bốn phía dòng sông, rất nhiêu Thần Ma đang đóng quân, nghiêm túc đợi chờ.
Khi bảy Thiên Tôn tới thăm thánh địa Hắc Sơn thì Hỏa Thiên Tôn, Cung Thiên Tôn và Thái Âm nương nương đã nghe nói Tân Mục đến cứu Lăng Thiên Tôn. Vì thế nên mới hấp ta hấp tấp chạy tới, nhưng cuối cùng lại bắt hụt.
Bọn họ quyền cao chức trọng, nhưng mà chờ mãi vẫn không thấy Tân Mục. Đương nhiên bọn họ cũng sẽ chẳng canh giữ mãi ở đây, bởi vì Thần Ma đóng quân ở đây chính là thuộc hạ của bọn họ.
Tần Mục liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy những Thần Ma kia đã dựng trại ở chỗ này, xây dựng những thần thành be bé, vừa nhìn thấy hắn thì cứ như lâm đại địch.
Trong doanh trại và thân thành, một đám sứ giả Thần Ma nhanh chóng rời đi, có lẽ là đi thông báo với đám người Hỏa Thiên Tôn.
Tân Mục không để tâm mà đi thẳng đến bên cạnh một tòa thần thành, cười nói:
- Có ai cùng ta đi thông báo một tiếng cho Hiểu Thiên Tôn không?
Một tướng sĩ trấn thủ trong thành nơm nớp lo sợ, cao giọng quát:
- Mục Thiên Tôn, ngươi đừng có mà ngông cuồng, nơi này không phải nơi ngươi có thể giở thói ngang ngược đâu!
Ánh mắt Tần Mục liếc qua, chỉ thấy một Đại Uyên Quy Khư xuất hiện bên trên tòa thần thành kia.
Sắc mặt tướng sĩ kia trắng bệch, tất cả Thần Ma trong thành im như phỗng, không dám có bất kỳ động tĩnh nào.
Đại Uyên Quy Khư xoay tròn, một luông sức mạnh có lực hút khủng khiếp khóa chặt bọn họ lại, chỉ cần uy năng của Đại Uyên phát ra là có thể nuốt chửng bọn họ không còn một mống!
Tân Mục tỏ vẻ hiền lành, mỉm cười nói:
- Không cần phải sợ, ta tốt xấu gì cũng là Thiên Tôn, cũng chẳng phải là đại ma đầu sát thần không chớp mắt. Thế có ai cùng ta đi thông báo cho Hiểu Thiên Tôn không?
- Để thần đi
Tướng sĩ kia cuống quýt hóa thành một đường thần quang bỏ chạy thật xa, chạy thẳng tới cầu Linh Năng Đối Thiên.
Tân Mục xua tan thần thông Quy Khư. Hắn đi thẳng vào trong thần thành, tiến đến cổng thành thì ngồi hẳn xuống. Lúc này, Thần Ma trong thành câm như hến, không ai dám nói gì. Có mấy tướng sĩ Thân Ma thông minh, vội vàng dâng trà thơm, rượu ngon và trái cây, còn lệnh cho ca nữ đến tấu đàn ti trúc và ca múa, trợ hứng cho. Thiên Tôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận