Mục Thần Ký

Chương 2629: Phán đoán sáng suốt đúng sai (2)

Chương 2629: Phán đoán sáng suốt đúng sai (2)Chương 2629: Phán đoán sáng suốt đúng sai (2)
Chẳng qua ba lần tới thăm này, chủ nhân Thiên Đô đều từ chối gặp mặt sư phụ.
Tân Mục nhìn người bại liệt ở bên cạnh, khẽ cau mày.
- Thời điểm đó, sư phụ không hề có sát ý, thế nhưng về sau, kỷ nguyên thứ bảy lại xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, mà vũ trụ của kỷ nguyên thứ bảy cũng sắp sửa phải đối mặt với hủy diệt do quan niệm của Thiên Đô. Khi ấy, sư phụ nhìn thấy đám người khai thiên của thành Thiên Đô lại chuẩn bị khai thiên một lần nữa.
Thái Thượng nói:
- Lúc đó, vì để tránh việc kỷ nguyên thứ tám cũng giẫm lên vết xe đổ này, cuối cùng sư phụ cũng hạ quyết tâm, bế quan mấy ngàn năm. Sau khi xuất quan, sư phụ giết chết chủ nhân Thiên Đô, ra lệnh cho ta trấn áp thi thể của hắn ở nơi này.
Thái Thượng mím môi, nói:
- Sư phụ cũng không hề làm chuyện này đến cùng, nếu như làm đến cùng, kẻ khinh đạo tên Lăng kia cũng sẽ chẳng thể cứu được nguyên thần của Thiên Đô đi. Sư phụ vẫn để lại cho chủ nhân Thiên Đô một cơ hội, để hắn trở thành Thái Dịch của kỷ nguyên thứ mười bảy. Vả lại, sư phụ còn đưa Thái Dịch quay trở về đại kiếp hủy diệt của kỷ nguyên thứ tư, để hắn có khả năng ngóc đầu trở lại. Thử hỏi xem, trong trời đất này có ai có trái tim như vậy?
Tần Mục trầm mặc.
Hắn không có trái tim như vậy.
Đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ diệt cỏ tận gốc, không để cho chủ nhân Thiên Đô bất cứ cơ hội nào.
Thái Thượng cũng không có trái tim như vậy.
Bởi vậy, sau khi đạo tâm của chủ nhân Di La Cung chết đi, Thái Thượng mới trấn áp Thái Dịch, nhốt hắn trong Thái Thượng Điện, hơn nữa còn trấn áp trong quan tài táng đạo.
Người có trái tim như vậy chỉ có chủ nhân Di La Cung - một nam nhân được vô số người gọi bằng cái tên "sư phụ".
- Khi ngươi cứu Thái Dịch, ta không hề làm khó ngươi, mặc cho ngươi cứu, dù gì sư phụ cũng cho hắn một cơ hội, ta không thể tước đoạt được.
Đại công tử Thái Thượng im lặng một lúc, sau đó tiếp tục nói:
- Ngươi muốn cứu Thiên Đô, giúp Thái Dịch và Thiên Đô hợp thể, vậy thì ta không thể cho phép. Hỗn Độn, ta sẽ không ra tay với ngươi, ta chỉ hỏi ngươi một vấn đà.
Tân Mục bình tĩnh lại, khom người nói: - Sư huynh, mời hỏi.
- Khi thương thế của Thiên Đô khỏi hẳn, Thái Dịch và Thiên Đô hợp thể, khiến chủ nhân Thiên Đô hồi sinh, ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa?
Thái Thượng nói:
- Thành Thiên Đô đến chết cũng không hàng, đám người khai thiên năm đó vẫn còn đang ẩn mình trong lịch sử, ẩn mình trong góc khuất tối tăm. Khi chủ nhân Thiên Đô sống lại, hắn chỉ cần phất tay hiệu triệu một cái, trận chiến này sẽ không còn là trận chiến giữa ngươi và Lăng Tiêu Tử Tiêu nữa, mà là trận chiến giữa Di La Cung và thành Thiên Đô. Không có sư phụ, không một ai có thể áp chế được chủ nhân Thiên Đô, áp chế được thành Thiên Đô. Vũ trụ kỷ nguyên thứ mười bảy của ngươi đã chuẩn bị nghênh đón sự cải tạo của đám người khai thiên Thiên Đô rồi sao?
Tân Mục rùng mình mấy cái, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Thái Thượng đứng dậy, nhấc tay chỉ về phía từng tấm bia đá trong rừng bia, sau đó nói:
- Mỗi một người thành đạo bị trấn áp trong những tấm bia đá này đều là kẻ vô cùng hung ác, đều có lý do riêng để bị trấn áp, trong đó bao gồm cả Thương Quân mà ngươi đã cứu đi, bao gồm cả lão quái Đông Dương, bao gồm cả Chu Tam Thông! Không một ai là người vô tội!
Ánh mắt của hắn nhìn về phía người bại liệt sau lưng Tân Mục:
- Hắn cũng vậy.
Tân Mục đứng dậy, nhìn về phía quan tài Thái Dịch và người bại liệt trên giường bệnh, khó lòng đưa ra quyết định.
- Lão Thất, ngươi không khống chế được chủ nhân Thiên Đô, cũng không khống chế được thành Thiên Đô. Cơ thể Thái Thượng bay lên càng lúc càng cao, dân dân hòa vào không trung của cấm khu này, nhưng giọng nói vẫn vọng lại từ bên ngoài bầu trời:
- Ngươi thả hắn thì chẳng khác nào thả một con quái vật hủy diệt cả vũ trụt Ngươi tự đưa ra quyết định đi!
Bóng dáng của hắn biến mất, lực trấn áp khủng bố kia cũng theo đó mà tan biến.
Không lâu sau, đám người lão quái Đông Dương và Chu Tam Thông bước ra khỏi bia đá, chỉ thấy Tân Mục đang đi tới đi lui quanh quan tài Thái Dịch và người bại liệt, tỏ vẻ hoang mang lo sợ, hệt như vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.
- Ta vẫn chưa phải là Thất công tử!
Bọn họ nghe thấy Tân Mục đang lẩm bẩm một mình:
- Nếu như ta trở thành Thất công tử, vậy thì mọi chuyện sẽ không phiên phức đến thế...
Một lúc lâu sau, Tân Mục dừng bước, khiêng quan tài Thái Dịch lên, quay người rời đi.
- Thất công tử!
Nha đầu kia hét lớn, giọng nói ngập tràn vẻ nghỉ ngờ.
Tân Mục phất tay phải, biến mất trong rừng bia đá:
- Ta vẫn chưa phải là Thất công tử. Thất công tử sẽ không dựa vào người khác. Từ nay về sau, ta quyết định sẽ dựa vào sức mạnh của bản thân mình. Chư vị, đợi đến tương lai khi ta có thể phát đoán sáng suốt đúng sai, khống chế cục diện thì sẽ gặp lại!
Thành Ngọc Kinh Tổ Đình.
Không có Vô Nhai lão nhân đánh cắp năng lượng huyết tế, tốc độ giáng xuống của người thành đạo Di La Cung trở nên nhanh hơn rất nhiêu, không giống như trước đó, phải mất đến mấy năm mới có thể giáng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận