Mục Thần Ký

Chương 1845: Quân không phụ ta, ta không phụ quân (2)

Chương 1845: Quân không phụ ta, ta không phụ quân (2)Chương 1845: Quân không phụ ta, ta không phụ quân (2)
- Trong lòng ta, Mục Thiên Tôn là cường giả dùng thần thông lập đạo, mười Thiên Tôn Thiên Đình không thể bằng. Hiểu Thiên Tôn là Thái Sơ, là kẻ thù của tộc Tạo Vật Chủ ta, Tường Thiên Phi là Thái Đế, cũng có huyết hải thâm cừu với tộc Tạo Vật Chủ ta. Hồng Thiên Tôn đã chết, thế lực của Lang, Tổ, Hỏa, Hư thì quá nhỏ, bản thân còn khó đảm bảo, huống chỉ là bảo vệ ta?
Lãng Uyển Thần Vương từ tốn nói:
- Nghiên Thiên Phi và Thạch Kỳ La có ân oán sâu nặng với nhau, dây dưa không ngớt, là một một mớ hỗn độn, bản thân các nàng còn khó phân thắng bại, sao ta có thể nương nhờ vào các nàng? Còn về Cung Thiên Tôn...
Nàng cười nhạt một tiếng: - Cả đời Cung Thiên Tôn là một cuộc đời thất bại, nhờ nam nhân giúp đỡ mới thành công, năng lực của bản thân thì không có bao nhiêu. Nàng mượn sức mạnh của Thái Đế trước, sau đó mượn sức mạnh của Thái Sơ, hiện tại lại muốn mượn sức mạnh của Hạo Thiên Tôn, nhưng từ đầu đến cuối đều là bè lũ xu nịnh, không có bao. nhiêu thành tựu. Nếu như ngươi cho rằng một lời nói của nàng có thể khiến ta cúi đầu bái lạy, giao tiền đồ vận mệnh của Tạo Vật Chủ cho nàng thì đã quá coi thường bản thân mình, cũng quá coi thường ánh mắt của Lãng Uyển ta.
Tân Mục mỉm cười nói:
- Là ta sai rồi.
Tuy Lãng Uyển Thần Vương luôn trong trạng thái lý trí tuyệt đối, nhưng việc giao tiếp qua lại với nàng lại cực kỳ thoải mái và dễ chịu, cho dù nói chuyện gì với nàng cũng luôn có một cái gì đó khiến người ta cảm thấy đây là một loại hưởng thụ.
- Ngươi nên để ta gặp mặt Cung Thiên Tôn, nói không chừng ta nói chuyện cùng nàng một chút, nàng không những không thuyết phục được ta, ngược lại bị ta thuyết phục, cũng chưa chắc không có khả năng này.
Lãng Uyển Thần Vương cười nói.
Tân Mục cười ha ha nói:
- Đúng là có khả năng này, là ta quá lo được lo mất.
Lãng Uyển Thần Vương hiểu ý trong lời nói của hắn, nhưng không chỉ ra, nói:
- Ngươi gỡ bỏ khúc mắc thì ta cũng yên lòng. Lúc trước ngươi và ta bắt được thần thức của Thái Đế, sau đó chia ra làm ba, ngươi, ta và Thúc Quân mỗi người một phần, phần kia của ngươi còn chưa sử dụng sao? Tân Mục hơi giật mình.
Lãng Uyển Thần Vương nhìn vào mắt hắn, nói:
- Ta đã đạt đến đỉnh cao trên con đường tu hành, khó có thể tiến thêm bước nữa, nếu thần thức Thái Đế không có tác dụng với ngươi, vậy thì việc ta giúp ngươi lần này có thể đổi được bảo vật này từ trong tay ngươi hay không?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Thân Vương, ngươi đã từng dùng thần thức Thái Đế một lần, hiện tại lại dùng, tương lai ngươi thành đạo lại càng gian nan hơn! Sở dĩ Thái Đế không thể vô địch, không thể dựa vào thần thức để luyện thành đạo quả chân chính là vì hắn dựa vào sức mạnh tế tự, cưỡng ép chồng chất tu vi thân thức của mình đến trình độ lạc ấn Chung Cực Hư Không. Ta cho ngươi thần thức của Thái Đế chính là hại ngươi.
Lãng Uyển Thần Vương điềm tĩnh cười một tiếng, phong thái yêu kiêu:
- Ngươi cảm thấy ta còn có không gian để nâng cao trình độ bản thân sao? Tư chất tu vi của ta đã tu luyện đến bước này, đã đến đỉnh cao, đối với cường giả như ngươi và Khai Hoàng Tần Nghiệp thì phía trước còn có đường, nhưng với ta thì đã không còn đường. Bởi vậy, cho dù là thủ đoạn gì, ta cũng đều muốn thử một lần.
Đôi mắt nàng sáng trong như trăng sao, nói khẽ:
- Thực lực tu vi của ngươi tăng lên nhanh chóng mãnh liệt, Khai Hoàng lại càng kinh người, lúc trước ta có thể ngang hàng với hắn, mà bây giờ, ta còn lâu mới là đối thủ của hắn. Tương lai, ngươi còn có thể đuổi kịp ta, vượt qua ta, ta sẽ càng ngày càng ít tác dụng đối với ngươi, cũng càng ngày càng không có cảm giác tồn tại.
Tân Mục há to miệng, nhưng không lên tiếng. Lãng Uyển Thần Vương nói:
- Mục Thiên Tôn, ta đã trải qua trăm vạn năm, tu luyện tới bước này, ta đã biết giới hạn của mình ở đâu. Cho ta đi.
Tân Mục lặng im chốc lát, khóe miệng giật giật, miễn cưỡng cười một tiếng, lấy thần thức Thái Đế ra giao cho nàng.
Lãng Uyển Thần Vương nhận lấy bình ngọc kia, nói:
- Với tư cách là đồng minh, ta sẽ không giữ chân ngươi lại, ngươi cũng đừng phụ lòng tộc Tạo Vật Chủ của ta.
Tân Mục nghiêm túc gật đầu.
Lãng Uyển Thần Vương phóng khoáng rời đi.
Tần Mục đưa mắt nhìn bóng dáng nàng biến mất trong Hư Không, lúc này mới thu ánh mắt lại, xoay người trở lại bên cạnh Lam Ngự Điền.
Lúc này Lam Ngự Điền vẫn đang ngộ đạo, đạo vận trên người hẳn lan rộng. Cả vùng biển Thiên Hải vừa yên tĩnh vừa an lành, Thiên Đạo cực kỳ yếu ớt. Thiên Đạo trong Huyền Đô đã trống rỗng, thế nhưng trên Thiên Hải lại có Thiên Đạo xuất hiện.
Đây là dị tượng Thiên Đạo mà Lam Ngự Điền dẫn tới, giờ phút này, hắn giao cảm với trời đất, trang nghiêm thần thánh hệt như là Thiên Công trước đây.
Tần Mục bước tới bên cạnh hắn, trong lòng lập tức có xúc cảm, trong lúc vô tình rơi vào trong nhập đạo.
Hai người một người ngồi trên mặt biển, một người đứng trên mặt biển, trong nháy mắt, Thiên Hải và Huyền Đô dường như hòa làm một thể.
Không biết bao lâu sau, Tân Mục tỉnh lại từ trong nhập đạo, chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu nhìn bầu trời thủng lỗ chỗ, thấp giọng nói:
- Lồng lớn ắt nhốt Thiên Hải, không để sót lấy một ngọn cỏ cây. Chẳng vì thưởng thức cảnh vật, cũng muốn lao theo tấm lòng vốn có. Đạo tâm của Thiên Hải chính là ý trời, cũng là lòng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận