Mục Thần Ký

Chương 1543: Luyện thành bảo bối

Chương 1543: Luyện thành bảo bốiChương 1543: Luyện thành bảo bối
Trong đám khói bụi mù mịt, Thái Đế nhìn thấy nhục thân của Tần Mục cách đó không xa tả tơi, một đầu gối chạm đất, bàn tay để trên mặt đất.
- Ngũ Khoáng Đại Phong Ấn!
Tân Mục bỗng ngẩng đầu, ba con mắt phóng ra ánh sáng.
Đầu của Thái Đế đang muốn giãy giụa chạy trốn, đột nhiên mặt đất xung quanh chấn động, từng tiếng vang cực lớn truyền tới, đại địa không ngừng trồi lên, hình thành năm mạch khoáng!
Một mạch khoáng có đại đạo Thái Sơ lờ mờ, một mạch khoáng có nhị khí âm dương quấn quanh, một mạch khoáng có đại đạo Thái Tố hình chất biến hóa, một mạch khoáng có đại đạo Thái Thủy với sơn mạch cũng hóa thành hư sơn hữu hình vô chất.
Chỉ có sơn mạch cuối cùng kia, cho dù trồi lên, nhưng lại không có bất kỳ đại đạo khí tức gì.
Trong năm mạch khoáng này, có bốn mạch khoáng đè ở trên đầu của Thái Đế, bốn loại đại đạo khác nhau chui vào trong cơ thể của hắn, trấn áp thần thức, lạc ấn của bốn loại đại đạo Tiên Thiên ở trên thần thức trong đầu của hắn!
Thần thức của Thái Đế bỗng chốc bị khóa, không thể điều động được, nhưng hắn lại bật cười ha hả:
- Mục Thiên Tôn, thuật số của ngươi là do Thiên Sư võ đấu dạy sao? Rõ ràng đây chỉ có bốn mạch khoáng, ngươi lại cứ nói là năm mạch khoáng!
Sắc mặt của Tân Mục chợt đen lại.
Hắn chưa từng tham ngộ đại đạo Thái Dịch, đương nhiên không thể dùng đại đạo Thái Dịch để phong ấn Thái Đế.
Lý do hắn nói Ngũ Khoáng Đại Phong Ấn là vì trong Tổ Đình có năm mạch khoáng lớn, thuận miệng mà thôi.
Đột nhiên, hắn rên một tiếng, bốn nơi tai mắt mũi miệng trào máu, từng vết thương trên người nứt ra, máu cũng trào ra từ bốn chỗ.
Thái Đế cố gắng giấy giụa, dốc sức tập trung thần thức rối loạn của mình, muốn phá phong ấn của hắn, thấy vậy thì không khỏi bật cười ha hả, mỉa mai nói;
- Mục Thiên Tôn, ngươi phong ấn ta rồi, nhưng thế thì sao chứ? Thương thế của ngươi còn nặng hơn tal
Sắc mặt của Tần Mục càng xám xịt, run rẩy lôi ra một chiếc giỏ mây nhỏ, trong giỏ mây là linh đan mà dược sư luyện chế cho hắn. Tối hôm đó cường giả của kỷ nguyên trước xâm nhập, dược sư đặc biệt luyện chế một giỏ linh đan, đám người Tân Mục không dùng hết, trong giỏ mây còn lại một ít, thế là hắn bèn cất đi, chuẩn bị khi cần tới.
Thần thức của Thái Đế hoàn toàn không thể ngưng tụ hay ngưng luyện, đầu của hắn chạy trốn tứ phía, nhưng bị phong ấn của bốn mạch khoáng, luyện tới mức càng lúc càng bé, áp lực truyền đến từ xung quanh cũng càng ngày càng lớn, khiến hắn không thể trốn thoát, cười tự giều nói:
- Họ Tần kia, ngươi có thể làm được đến một bước này đã rất giỏi rồi, nhưng điều đáng điếc là ngươi cũng không giết nổi ta, chỉ có thể trấn áp ta. Chỉ cần giết chết ngươi, ta vẫn là người thắng!
Tân Mục tiếp tục luyện hóa dược lực, không nói một lời.
Thái Đế cười nói:
- Vân Thiên Tôn giết ta, nhưng sau đó thì sao? Sau khi chết, nguyên thần của hắn vân bị ta ném tới Hư Không Chung Cực, trấn áp ở trong Thân Thức Đại La Thiên. Lăng Thiên Tôn khắc chế ta, nhưng sau đó thì sao? Không phải nàng cũng bị ta giết, chỉ đành tự phong bế ở trong Thiên Hà. Mục Thiên Tôn, ngươi cũng sẽ có kết cục giống như vậy.
Tân Mục thúc giục luyện hóa dược lực, trấn áp thương thế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đầu của Thái Đế đã bị phong ấn của bốn mạch khoáng luyện tới mức chỉ to bằng cái giỏ, mà bốn mạch khoáng cũng trở nên càng lúc càng bé.
Tân Mục thúc giục tàn kiếm, chém xung quanh, khiến mặt đất trở thành một cái đĩa tròn, sau đó hắn còn rót vào đó một ít phù văn Thái Thủy, thay đổi kết cấu vật chất của đất, luyện phong ấn của bốn mạch khoáng thành một đại ấn có diện tích khoảng một trượng vuông.
Trên vùng bảo ấn này là bốn sơn mạch hình rồng, mà trung tâm của bốn sơn mạch hình rồng chính là đầu của Thái Đế. Cái đầu ấy giống như một viên ngọc được miệng rồng của bốn con rồng nhốt lại.
Đương nhiên, viên ngọc không hề tròn mịn.
Vùng bảo ấn này quá lớn, Tân Mục cố thử sử dụng pháp lực của mình luyện hóa bảo ấn nhỏ hơn một chút, tuy nhiên thương thế của hắn quá nặng, chỉ đành từ bỏ.
Để phong ấn của bốn mạch khoáng liên tục luyện hóa, chắc hẳn bảo ấn sẽ từ từ thu nhỏ lại.
Đầu của Thái Đế không thể trốn khỏi trung tâm của bảo ấn, cười ha hả nói:
- Ngươi biết ta có thân phận là Tường Thiên Phi, còn có thân thức lạc ấn của Đạo Quả trên Đại La Thiên, chắc chắc ngươi cũng biết việc ngươi phong ấn ta hoàn toàn vô dụng. Ngươi cho rằng Tường Thiên Phi sẽ không giết ngươi sao? Ngươi cho rằng lạc ấn Đạo Quả của ta có thể tha cho ngươi sao? Chẳng qua ngươi cũng chỉ là một chiến lợi phẩm sắp được thu hoạch khác thôi!
Tân Mục chỉnh lại y phục, rút chiếc gương soi mặt mũi, cẩn thận rửa sạch vết máu trên mặt, rồi kiểm tra vết thương, muốn chắc chắn rằng vết thương sẽ không để lại sẹo.
Thái Đế nhìn hắn, cười mỉa nói:
- Ta sẽ không trực tiếp giết ngươi, ta sẽ từ từ hành hạ ngươi, khiến ngươi nếm thử mọi đau khổ trên thế gian, khiến ngươi sống không được chết không xong!
Tân Mục lấy lược ra, nhìn vào gương rồi chải mái tóc rối, sau khi chỉnh trang chỉnh chu xong, hắn lại nhìn vào gương đánh giá vài lần, không có khuyết điểm gì, lúc này mới cất gương và lược đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận