Mục Thần Ký

Chương 2524: Đại thế đã mất (3)

Chương 2524: Đại thế đã mất (3)Chương 2524: Đại thế đã mất (3)
Hắn bỏ lại Tân Mục ở lại trước mặt hai quân, không hề có ý định đem theo quan tài tới thung lũng Lam Phong.
Đại quân hai bên đều không dám lên tiếng, vô số ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc quan tài kia, xung quanh chỉ còn lại tiếng gầm rú phát ra từ những con cự thú Thái Cổ được triệu hoán từ Thú Giới.
Cho dù là Hư Sinh Hoa phong độ tài trí thì cũng không một ai nhìn hắn, bởi lẽ ánh mắt của tất cả mọi người đều đã bị chiếc quan tài kia hấp dẫn.
Trên trán của không ít tướng sĩ trong đại quân Thủy Sư Thiên Hà và Thần Sư Thiên Đình đều ướt đẫm hỗn hợp trộn lẫn giữa mồ hôi lạnh và máu. Hỗn hợp đó trượt xuống khỏi người, nhỏ tong tong lên chiếc áo giáp vỡ tan tành. Mồ hôi trên gương mặt của hai vị Cổ Thân Thái Cực cũng ngày một nhiều hơn. Bọn họ đều muốn phái người tới phía trước kiểm tra chiếc quan tài, nhưng lại không dám ra lệnh.
Bầu không khí vô cùng đè nén.
Phía xa xa, trong đại doanh Thiên Đình, Hạo Thiên Đế và Thái Sơ cũng đang nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài kia, trái tim ngày một thắt lại.
Vốn dĩ Hạo Thiên Đế còn đang oán trách Thái Sơ tự chủ trương giết chết Tinh Ngạn Thiên Tôn, nhưng sau khi nhìn thấy Hư Sinh Hoa khiêng chiếc quan tài kia tới, lúc này đây mới biết mình đã trách lầm Thái Sơ.
Đột nhiên, mấy ngón tay thò ra khỏi khe hở của quan tài.
Đồng tử của tất cả mọi người đều co rút lại, chỉ thấy mấy ngón tay kia nắm lấy vách quan tài rồi khẽ đẩy ra, chiếc quan tài táng đạo vang lên âm thanh "ken két”, lộ rõ vẻ chói tai trên chiến trường tĩnh mịch này.
Râầm!
Nắp quan tài rơi xuống đất, hàng trăm ngàn tướng sĩ nhiều không đếm xuể của Thủy Sư và Thần Sư Thiên Đình đều đồng loạt lùi về phía sau mấy bước, siết chặt thần binh và ma binh trong tay.
Đột nhiên, một con cự thú Thái Cổ trong đại quân phát ra một tiếng hú dài kinh thiên động địa, quay đầu bỏ chạy, phá vỡ đội hình của rất nhiều tướng sĩ.
- Không được nhúc nhích!
Thái Âm nương nương khàn giọng nói, cũng không biết là mọi người có nghe thấy hay không.
Đạo quang bên trong chiếc quan tài táng đạo kia bốc thẳng lên không trung, nối liền với bầu trời, trông như thể một bức màn đạo quang đang từ từ trải rộng, một cây thế giới chậm rãi nhô lên từ phía bên trong của đạo quang kia.
Thế nhưng không một ai nhìn về phía cây thế giới, ánh mắt của tất cả mọi người đều gắt gao quan sát chiếc quan tài kia.
Một bóng người chậm rãi ngồi dậy khỏi quan tài, quay mặt nhìn về phía đại quân Thủy Sư và Thần Sư Thiên Đình, sau đó lại quay mặt lại.
Rầm rầm...
Tướng sĩ của đại quân Thủy Sư và Thần Sư Thiên Đình lập tức sợ hết hồn, vội vàng hét lên, xoay người bỏ chạy tứ tán khắp nơi.
Hai vị Cổ Thần Thái Cực cũng vội vàng ra lệnh, quản chế tướng sĩ các quân, nhưng nào còn có ai nghe lệnh của bọn họ?
Dưới áp lực của sự sợ hãi tột độ, tất cả mọi người và thậm chí là cả cự thú Thái Cổ cũng đều liều mạng chạy khỏi đại doanh Thiên Đình!
Cùng lúc đó, ý chỉ của Hạo Thiên Đế truyền tới từ đại doanh Thiên Đình, ra lệnh cho Cổ Thần Thái Cực lui binh.
Hai vị Cổ Thần Thái Cực không cam lòng, quay đầu nhìn về phía thung lũng Lam Phong đã bị tàn phá vô cùng nặng nề, sau đó lại đón nhận cái nhìn của Tân Mục.
Hai vị Cổ Thần Thái Cực giật nảy mình, vội vàng lui về phía sau.
Khi nhìn thấy đại quân Thần Ma đang lao về phía đại doanh Thiên Đình hệt như thủy triều, trong lòng Hạo Thiên Đế đột nhiên xuất hiện một thứ cảm xúc bi thương khi đại thế đã mất.
Nhưng ngay lập tức, hắn lại phấn chấn tinh thần, âm thầm nói:
- Trâm còn có cơ hội! Chỉ cần Tam công tử phá giải được phong ấn nút thắt dây đỏ, trâm sẽ có thể trở mình! Chỉ cần mấy năm này, trẫm giữ vững thế cục của Thiên Đình là được!
~- Mục Thiên Tôn!
Thung lũng Lam Phong đột nhiên vang lên tiếng hoan hô vui mừng kinh thiên động địa.
Lúc đầu, giọng nói của đám Thần Ma Diên Khang và Vô Ưu Hương vẫn còn rất hỗn loạn, thế nhưng ngay sau đó, giọng nói của tất cả mọi người đều hòa thành một làn sóng chấn động trời đất!
- Mục Thiên Tôn! Mục Thiên Tôn!
Làn sóng này nhanh chóng lan rộng khắp thung lũng Lam Phong.
Lam Ngự Điền vội vàng bước lên phía trước, nghi ngờ hỏi:
- Hư đạo hữu, tại sao ca ta lại ngồi đó không đứng dậy, hơn nữa động tác lúc quay đầu cũng rất chậm?
- Sở dĩ Tân giáo chủ quay đâu chậm như vậy là do trên người hắn có năm mươi chiếc đỉnh dài đóng sâu vào trong vết thương.
Hư Sinh Hoa nói:
- Lúc ngồi dậy, hắn đau đến chết đi sống lại, chắc hẳn bây giờ cơ thể còn đang run lẩy bẩy, mà lúc quay đầu lại càng đau hơn, bởi lẽ mấy chiếc đinh kia đều rất dài.
Linh Dục Tú cũng chạy qua, lúc nghe thấy vậy thì không khỏi càng thêm lo lắng, nói:
- Trượng phu bị bỏ lại ở đó...
- Sẽ không sao đâu.
Hư Sinh Hoa an ủi nàng:
- Cho dù Tần giáo chủ có chết thì uy lực vẫn còn đó, huống chỉ là còn một hơi thở?
Bạn cần đăng nhập để bình luận