Mục Thần Ký

Chương 540: Chúng ta hữu duyên

Chương 540: Chúng ta hữu duyênChương 540: Chúng ta hữu duyên
Triết Hoa Lê kêu to, bước một bước về phía Tần Mục.
- Chịu thua!
Thiên ngoại, giọng nói của Phược Nhật La như sấm:
- Đao pháp của ngươi chỉnh tề, tính toán tinh vi nhưng hiện tại tâm cảnh của ngươi đã rối loạn, chỉ càng bị bại nhanh hơn, bị chết nhanh hơn! Bạn thân chết, vì bọn họ báo thù là tốt, nhưng chưa báo được thù ngược lại đưa tính mạng của mình ra, chỉ là điều mãng phu sẽ làm!
Trên mặt Triết Hoa Lê vặn vẹo, đột nhiên tay trái rút đao.
Bên ngoài thế giới sa bàn, Phược Nhật La nhíu mày, lại không ra tay ngăn cản Triết Hoa Lê ở trong thế giới sa bàn. Thế giới sa bàn là do hắn cùng với Tiều Phu thánh nhân liên thủ chế tạo ra. Nếu như hắn nhúng tay vào, Tiều Phu đối diện cũng sẽ nhúng tay, vậy sẽ thành dây dưa không rõ, hắn không có phần thắng.
Tiều Phu thánh nhân bị đột nhiên triệu hoán đến làm rối loạn bố trí và kế hoạch của hắn, khiến cho hắn trở tay không kịp, bởi vậy chỉ có thể định ra trận đánh cược này. Hắn không thể phá hỏng đánh cược của mình, bằng không vô cùng có khả năng sẽ thua trận hoàn toàn.
Hắn cần thời gian.
Mặc dù hắn cực kỳ thưởng thức Triết Hoa Lê, cho dù Triết Hoa Lê có sư phụ khác, hắn cũng coi Triết Hoa Lê là truyền nhân của mình. Chỉ có điều vì đại nghiệp của Ma tộc, cho dù hắn lại thưởng thức Triết Hoa Lê, cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ qua. Khóe mắt của Triết Hoa Lê giật mạnh, mắt yêu ở chỗ chuôi của yêu đao trong tay hắn càng thêm quỷ dị khó lường. Phương hướng vị trí mắt yêu nhìn chằm chằm vào cũng không phải là Tân Mục, mà là cánh tay phải của Triết Hoa Lê.
Triết Hoa Lê giơ lên cánh tay phải, đao đã vung lên.
Tần Mục nói không sai, hắn không có cách nào thi triển ra hoàn mỹ đao pháp của thần đao Lạc Vô Song. Muốn thi triển ra hoàn mỹ lại cần phải chặt đứt cánh tay phải của mình, bằng không cánh tay phải sẽ trở thành gánh nặng.
Hắn lần này hạ giới, mục đích chính là vì tìm kiếm ra con đường giải quyết, khiến cho hai tay của mình cầm đao. Đao pháp nhập đạo, từ trong bóng ma của Lạc Vô Song đi ra. Một kiếm của Tần Mục vừa rồi vô cùng kinh diễm, hắn tự nghĩ cũng không có cách nào tránh thoát. Muốn thắng được Tần Mục chỉ có cụt tay, phát huy đao pháp của Lạc Vô Song đến mức tận cùng.
Nhưng mà, chặt đứt cánh tay của mình cũng lại có ý nghĩa là hắn vĩnh viễn cũng không có cách nào từ trong đao pháp của Lạc Vô Song đi ra được, không có cách nào tìm được đao pháp nhập đạo của mình, ý nghĩa là hắn chặt đứt con đường của mình.
Sắc mặt của Triết Hoa Lê không ngừng thay đổi, đao quang hạ xuống, chém lên trên mặt đất.
- Ta thua.
Hắn bịch một tiếng quỳ xuống đất, hẳn không phải quỳ về phía Tân Mục cũng không phải quỳ về phía đám người Vũ Hòa mà quỳ về phía thi thể của Tương Ý
Triết Hoa Lê dập đầu, đứng dậy, ôm lấy thi thể của Tương Ý, nghiêng đầu nói:
- Ta đã nhìn thấy được kiếm pháp của ngươi, ta sẽ không để cho sư phụ ta nhìn thấy được kiếm pháp của ngươi. Bởi vì ta muốn đích thân chém giết ngươi, báo thù rửa hận cho bạn thân của ta!
Tân Mục nghiêm nghị, gật đầu nói:
- Ngươi nếu thật sự có một ngày như vậy, ta chết không oán.
Triết Hoa Lê sải bước rời đi, tiến về phía bức tường lửa Ly hỏa.
Vù.
Yêu đao bay lên, một đao chém ra bức tường lửa, bổ ra một con đường, Triết Hoa Lê ôm Tương Ý đi vào trong bức tường lửa, thân hình biến mất. Khóe mắt của Tần Mục giật giật, Triết Hoa Lê biểu hiện ra như vậy khiến cho hắn có chút bất an.
Triết Hoa Lê cũng không thua kém gì so với hắn, Triết Hoa Lê vừa rồi bổ ra biển lửa, đao pháp đã hết sức tinh diệu. Thân thể, pháp lực, nguyên thần thậm chí trong đao pháp của hắn lộ ra thành tựu của đạo pháp thân thông cũng không thua kém so với Tân Mục, thậm chí thân thể của hắn còn cao hơn Tần Mục rất nhiều.
Hiện tại Triết Hoa Lê lại giống như Tân Mục sau khi bị Sơ tổ Nhân Hoàng hung hăng công kích, ở vào sát biên giới của sự suy sụp cùng lột xác.
Nếu hắn có thể đi ra, tìm được con đường của mình, lại giống như Tân Mục khai sáng ra Kiếp Khai Kiếp thức thứ nhất của Kiếm vậy, hắn cũng sẽ khai sáng ra đao pháp của mình. Từ trong đao pháp của Lạc Vô Song nhảy ra, báo thù Tần Mục.
- Vừa rồi hắn xoay người rời đi, ra khỏi bức tường lửa, nếu như ta cho hắn một kiếm liền có thể giải quyết hắn. Nếu như là Què gia gia, nhất định sẽ làm như vậy, không có nửa điểm do dự!
Sắc mặt của Tần Mục không ngừng thay đổi.
Thế giới bên ngoài sa bàn, Hắc Hổ Thần chính xác nắm chắc được vẻ mặt của hắn, lập tức kích động, luôn miệng nói:
- Chủ công, chủ công! Ngươi thấy được chưa? Tiểu tử này không phải khóe mắt cứ giật tới giật lui thì chính là sắc mặt đại biến, không ngừng thay đổi, có đôi khi còn có thể kinh ngạc la lên thất thanh! Rõ ràng chính là tâm cảnh tu vi không cao, hình dáng hết ngựa tới hổi Tiều Phu thánh nhân trừng mắt với hắn, sắc mặt Hắc Hổ Thần đại biến, vội vàng cúi đầu nghe theo.
Tiều Phu thánh nhân đưa bàn tay ra, cầm cán búa thần phủ, cùng lúc đó, Phược Nhật La cũng thò tay ra, cầm ma thương. Hai người đồng thời rút vũ khí của từng người lên.
Thân đang ở trong thế giới sa bàn, Tần Mục lập tức phát hiện ra điểm không thích hợp, không gian của thế giới sa bàn bắt đầu đổ nát. Chỗ đổ nát là từ chỗ búa và thương đan xen, không gian không ngừng lui lại, căn nuốt dãy núi cao vút sừng sững!
- Đi maul
Tần Mục bất đắc dĩ lôi kéo Tang Họa, toàn thân hiện ra từng phù văn mỹ lệ, không ngừng xoay tròn, vội vàng nói:
- Vũ Hòa sư tỷ, Thục Diêu sư huynh, đến chỗ ta!
Vũ Hòa cùng Thục Diêu vẫn ngơ ngác đứng ở nơi đó, kinh ngạc nhìn hắn, hình như vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Mà ở phía sau, không gian lui lại đang nhanh chóng tiếp cận. Tân Mục căn răng, phát động thần thông truyền tống, ánh sáng lóe lên, mang theo Tang Họa biến mất.
Vũ Hòa cùng Thục Diêu lúc này mới tỉnh ngộ, quay đầu nhìn lại, sắc mặt không khỏi biến đổi kịch liệt. Mỗi người vội vàng bay lên trời, Vũ Hòa cao giọng nói:
- Thục Diêu sư đệ, chúng ta hợp lực phá vỡ bức tường lửa, lao ra khỏi nơi đây!
Hai người có tốc độ cực nhanh, lao thẳng đến bức tường lửa của thế giới sa bàn, bước chân bọn họ nâng lên lúc này mới biết hiểm ác đáng sợ. Bọn họ toàn lực chạy vội với tốc độ cực nhanh, vượt qua âm thanh, thậm chí so với tốc độ Tần Mục toàn lực chạy nhanh còn nhanh hơn, nhưng mà không gian đổ sụp xuống có tốc độ nhanh hơn nữa.
Bức tường lửa rõ ràng đang ở trước mắt nhưng mà bất kể bọn họ lấy tốc độ nhanh tới mức nào chạy về phía bức lửa tường, khoảng cách giữa bọn họ cùng bức tường lửa trước sau không có gần lại nửa điểm.
Không những khoảng cách không có gần lại, thậm chí khoảng cách vẫn đang lớn hơn, bọn họ cùng khoảng cách không gian lui lại kia càng lúc càng gần!
Trên trán của Vũ Hòa cùng Thục Diêu xuất hiện mồ hôi lạnh, không gian lui lại kia cất giấu lực lượng thần phủ của Tiều Phu thánh nhân cùng ma thương của Phược Nhật La va chạm. Lực lượng này lúc trước hóa thành thế giới sa bàn, biến quảng trường dài năm mươi trượng rộng ba mươi mốt trượng thành thế giới rộng ngàn dặm dãy núi cao vút sừng sững.
Mà bây giờ thế giới này sụp xuống, tất nhiên cũng sẽ phóng thích ra uy năng của thân phủ cùng ma thương va chạm.
Uy năng này, thần thông giả cảnh giới Thất Tinh như bọn họ căn bản không có khả năng chống đỡ. Chỉ sợ bọn họ sẽ bị trực tiếp bốc hơi sạch sẽ, ngay cả hồn phách cũng không còn tồn tại.
- Vừa rồi tên Tân Mục rèn sắt kia gọi chúng ta, chẳng lẽ là muốn mang chúng †a cùng rời đi2
Lúc này bọn họ mới âm thầm hối hận, vừa rồi bọn họ chấn động kinh ngạc trước một kiếm quang kia của Tân Mục nên mất đi tâm trí, không nghe rõ Tần Mục đang nói cái gì. Đợi đến khi tỉnh ngộ lại, đã muộn rồi.
Nhưng vào lúc này, một đường ánh sáng hiện lên. Bóng người của Tân Mục đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh họ, tiếp theo vô số phù văn bay lượn ra vòng quanh bọn họ, ánh sáng bạo phát. Vũ Hòa cùng Thục Diêu cảm thấy trời đất quay cuồng. Đợi cho đứng vững, bọn họ mở mắt nhìn lại xung quanh, chỉ thấy bọn họ đã đi tới bên ngoài quảng trường.
- Đi thôi!
Tân Mục cao giọng quát một tiếng, điên cuồng chạy về phía trước:
- Trốn đến phía sau đại điện đi!
Vũ Hòa, Thục Diêu vội vàng đuổi theo hắn, ba người nhanh chóng vòng qua phía sau đại điện. Tang Họa đã trốn ở nơi đó. Bốn người vừa đứng vững, Tân Mục lập tức ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại há mồm ra, che lỗ tai. Tang Họa thấy thế cũng bận ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại, hé miệng, che lỗ tai.
Vũ Hòa cùng Thục Diêu còn chưa tỉnh ngộ lại, một dao động khủng khiếp từ chỗ quảng trường bạo phát ra, ánh sáng vô cùng chói lòa từ hai bên của đại điện bắn ra. Chỉ trong nháy mắt đôi mắt của bọn họ liên bị ánh sáng chớp động chiếu tới, cái gì cũng không có cách nào nhìn thấy. Đợi đến khi bọn họ nhắm mắt lại, hai con mắt đã chảy xuống hai hàng máu và nước mắt.
Tiếp theo, không gian hoàn toàn đổ sụp xuống hình thành dao động truyền đến. Thân thể của hai người Vũ Hòa cùng Thục Diêu nhanh chóng kéo dài, gần như kéo hai người thành hai sợi mì.
Âm thanh khủng khiếp truyền đến, lỗ tai của bọn họ thoáng cái cũng không nghe thấy gì nữa, yên tĩnh một cách thần kỳ. Trong lỗ tai của hai người bọn họ có dòng máu ấm chảy ra.
Trên đại điện, từng vị thần chỉ của Thái Hoàng Thiên phóng ra thần uy, khởi động một mảnh tường cao thần quang, ngăn cản không gian co lại kia bạo phát ra năng lượng, nhưng dù vậy hai người bọn họ cũng bị chơi đùa tới chết đi sống lại.
Mà Tần Mục và Tang Họa ngồi xổm xuống lại không có trở ngại gì. Đợi đến khi ánh sáng tản đi, dao động đi xa, hai người lúc này mới ngậm miệng, mở mắt đứng lên.
Vũ Hòa cùng Thục Diêu từ không †rung ầm ầm rơi xuống đất, nằm trên mặt đất không thể động đậy. Đợi đến khi hai người bọn họ đứng lên, chỉ thấy trên gương mặt hai người đầy máu.
Sau một lúc lâu, hai người vẫn không nghe thấy thanh âm, không nhìn thấy được thứ gì.
- Sư tỷ và sư huynh quá trẻ tuổi, chưa từng trải qua loại chuyện này.
Tân Mục lắc đầu, tiến lên giúp đỡ hai người kiểm tra một hồi, nói:
- Ta trước đây đã gặp được những chuyện tương tự, cường giả giống như Thần Ma ở bên cạnh quyết chiến, ta biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bọn họ không có gì đáng ngại, đợi ta luyện chút thuốc khiến cho màng mắt và màng tai của bọn họ một lần nữa mọc ra là được.
Tang Họa lo lắng nói:
- Mắt và lỗ tai của bọn họ thế nào?
- Màng mắt bị thiêu đốt, màng tai cũng bị xé rách. Không phải là vấn đề lớn.
Tân Mục tìm kiếm túi Thao Thiết, Tìm kiếm dược liệu, nói:
- Nếu như mắt nổ tung ra, tai gãy xương nứt ra, ta lại không có cách nào giải quyết. Khi đó óc cũng đã hoàn toàn chín nhũn. Màng mắt của bọn họ không bị hoàn toàn thiêu hủy, màng tai cũng phá vỡ lỗ nhỏ, còn có thể tái sinh. Thân thể của Vũ Hòa sư tỷ và Thục Diêu sư huynh quả thật đủ mạnh mẽ, mạnh hơn †a nghĩ một ít. Đổi lại là ta, chỉ sợ màng mắt đã bị cháy sạch không còn một mảnh.
Tang Họa thè lưỡi, nhìn vê xung quanh, nhưng thấy kiến trúc Thần Thành ở chỗ Ly thành này thoáng cái bị hủy diệt gần nửa. Khắp nơi đều là nhà và đình đài sụp đổ, cũng không thiếu Ma tộc ngã xuống, ở trên mặt đất lăn qua lăn lại, đau khổ vạn phần.
Phược Nhật La rút ma thương lên, ba mặt trăm miệng một lời, truyền khắp Ly thành:
- Nguyện thua cuộc! Tất cả binh sĩ Ma tộc nghe lệnh, rời khỏi Ly thành! Bàng Ngọc sư đệ, dẫn tất cả binh sĩ rời khỏi Ly thành!
Từng vị Ma Thần nhận lệnh, từng người kéo theo Ma tộc, chuẩn bị rút lui.
- Thiên sư, hôm nay không phải cơ hội tốt để cùng ngươi giao đấu, ngày khác lại theo cùng ngươi.
- Không sao không sao.
Phược Nhật La thả người nhảy xuống đại điện, dẫn người rời đi. Tần Mục đang luyện đan chữa thương cho Vũ Hòa cùng Thục Diêu, thoáng nhìn Phược Nhật La từ cách đó không xa rời đi, vội vàng nhìn lại về phía hắn, không khỏi thoáng ngẩn ra.
Chỉ thấy trên gáy Phược Nhật La đều là tóc quăn rậm rạp màu đen, cũng không mọc ra gương mặt thứ tư. Mà trong đám tóc quăn kia lộ ra hai lỗ tai nhọn, dựng thẳng lên.
- Hắn mọc ba khuôn mặt.
Tân Mục giải quyết xong một tâm sự. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Phược Nhật La, hắn lại muốn biết Phược Nhật La rốt cuộc sinh ra mấy gương mặt. Hắn vẫn ghi nhớ, mà nay rốt cuộc đã đạt được mong muốn.
Phược Nhật La cảm ứng được ánh mắt hắn, cái cổ xoay lại lộ ra một gương mặt. Trên gương mặt hiện ra vẻ tươi cười, thản nhiên nói:
- Ngươi tên là Tân Mục? Tân Mục rèn sắt?
Tân Mục đang muốn nói, đột nhiên có bóng người lóe lên. Tiều Phu thánh nhân xuất hiện ở trước người hẳn, ngăn cản ánh mắt của Phược Nhật La. Tân Mục từ phía sau Tiều Phu thánh nhân nhô đầu ra, cười nói:
- Đúng, ta là Tần Mục, ra mắt Kim Cương Ma Thần.
- Ngươi hiểu được ma ngữ? Phược Nhật La thật sự có ý là kim cương.
Phược Nhật La gật đầu, thâm ý sâu sắc nói:
- Chúng ta rất có duyên, sau này còn có thể gặp lại.
Dứt lời, cổ hắn xoay trở về, sải bước rời đi, nói:
- Triết Hoa Lê, theo ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận