Mục Thần Ký

Chương 799: Tôn sư vạn đạo

Chương 799: Tôn sư vạn đạoChương 799: Tôn sư vạn đạo
Tiều Phu thánh nhân với dáng vẻ phong trân mệt mỏi đi tới, trên gương mặt hẳn lại nở nụ cười, lưng vác một cái rìu đốn củi búa, Hắc Hổ Thần với lỗ tai thật dài đi theo phía sau của hẳn, lỗ tai lắc lư trước sau trái phải, đột nhiên nhìn thấy được Ngưu Tam Đa, lỗ tai không khỏi về phía trước.
Sau một khắc, Hắc Hổ Thần lại hóa thành một con Tiểu Hắc Hổ chạy tới, vô cùng thân thiết, kêu lên:
- Tam ca, đã lâu không gặp.
Tuy rằng quan hệ của lão nông cùng tiều phu rất tệ, nhưng quan hệ giữa Hắc Hổ Thần cùng con trâu già lại vô cùng tốt, quấn lấy bên cạnh con trâu già, miệng gọi tam ca.
Lão nông liếc mắt nhìn Tiều Phu thánh nhân, thản nhiên nói:
- Kinh thành ta không quen, ngươi quen thuộc hơn, ngươi chọn lựa một cống ngầm, ta đưa ngươi đi.
Tiều Phu thánh nhân cười ha ha, cũng không dám gần, nói:
- Đừng như vậy, mấy vạn năm giao tình, ngươi không thể mỗi lần gặp mặt lại đưa ta vào trong rãnh nước nằm được. Lần này tiểu đệ tử của ta vội vã mời ta trở về, nói là nhị đệ tử được một Địa Mẫu chúc phúc, rất cổ quái, mời ta đến xem. Ngươi gặp hắn chưa?
Sắc mặt lão nông hòa hoãn một chút:
- Đã gặp qua. Địa Mẫu chúc phúc quả thật rất cổ quái, ta đánh mấy quyền cũng không có đánh vỡ được.
- Ngay cả ngươi cũng không hủy được chúc phúc của Địa Mẫu sao?
Sắc mặt Tiều Phu thánh nhân có chút nghiêm trọng:
- Xem ra quả thật vướng tay vướng chân.
Đột nhiên, lại có một giọng nói truyền đến, nói:
- Hai vị sư huynh, các sư huynh đã đến rồi sao?
Hai người theo tiếng noi snhìn lại, chỉ thấy một ngư ông lưng mang giỏ cá, cầm theo cái cần câu, bộ dạng cũng phong trần mệt mỏi.
Tiều phu nói:
- Lão tứ tới thật đúng lúc, lão tam vừa bảo ta lựa chọn một cống ngầm, hắn đưa ta đi nằm.
Ngư ông thận trọng nói:
- Tam ca để cho đại ca đi vào trong rãnh nước nằm, đại ca nằm là được. Ta lại đánh không lại hẳn, đại ca nói với ta điều này cũng vô dụng thôi. Trong cái giỏ của hắn hai con cá đỏ nhỏ thò đầu ra, thoáng nhìn con trâu già và Tiểu Hắc Hổ, vội vàng bay ra, lắc đầu vây vây bay qua, nằm trên mặt đất nhảy nhót, kêu tới kêu lui.
Hắc Hổ Thần vừa nhìn thấy có cá, lập tức có tỉnh thần, móng vuốt của hắn chộp về phía trước, ấn ở trên hai con cá đỏ nhỏ.
- Mắc câu!
Hai con cá đỏ nhỏ nàymừng rỡ, con cá đực nhỏ lắc đầu thoáng một cái, đầu trở nên vô cùng khổng lồ, răng rắc một cái nuốt Hắc Hổ Thần xuống, chỉ còn lại có cái đuôi đen xì ở bên ngoài lắc qua lắc lại.
Con trâu già cả giận:
- Được rồi, được rồi, hai vợ chồng các ngươi đừng náo loạn nữa, nhổ Tiểu Hắc Miêu ra.
Con cá đực này có chút không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn phun Hắc Hổ Thần ra, Hắc Hổ Thần hừ một tiếng, không biết lấy từ nơi nào ra một bình cá trong suốt, ánh mắt của hai con cá đỏ nhỏ nhất thời sáng lên, lập tức nhảy vào.
Hắc Hổ Thần nhìn chằm chằm vào trong bình cá, chảy nước miếng ròng ròng, chỉ có điều là không dám trêu chọc bọn họ.
Hai con cá đỏ nhỏ này không phải là vật tầm thường, mà là hai con Hồng Côn, hai vị Bán Thần đã theo ngư ông Thiên Sư tu hành, tu vi toàn thân của chúng kinh thiên động địa, pháp lực siêu quần.
Chỉ đơn thuần luận về phương diện chiến lực, bọn họ một đấu một không phải là đối thủ của con trâu già, nhưng khi vợ chồng hai cùng tiến lên, lại có khả năng đánh với Ngưu Tam Đa một trận.
- Bốn người chúng ta đã lâu không có tập trung, đáng tiếc con lừa kia không ở đây.
Con cá cái từ trong bể cá thò đầu ra, nói.
Ngưu Tam Đa có chút không hài lòng, nói:
- Hắn theo thư sinh đi Vô Ưu Hương, rất sung sướng. Con lừa này tính tình cổ quái, nói lại không thíc nói, tốt nhất là chết ở Vô Ưu Hương đừng đi ra!
Hắc Hổ Thần lưu luyến dời mắt, nói:
- Con lừa kia ngang ngược, nói khó nghe, còn giơ chân loạn...
Đang nói, đột nhiên có tiếng lừa hí truyền đến, đám người tiều phu đều vui mừng. Nhưng Ngưu Tam Đa, Hắc Hổ Thần và hai con Tiểu Hồng Côn lại lập tức sâm mặt xuống. Con cá đực cả giận:
- Đồ đáng chết, ai cho ngươi lắm miệng!
- Ta đến chậm!
Một người thư sinh cưỡi nghiêng trên lưng lừa, con lừa lắc lư đi vào nơi ở của Tân Mục, thư sinh từ trên lưng lừa nhảy xuống, vung quạt lông đi vê phía mọi người, cười nói:
- Đại ca, hai vị hiền đệ.
~- Nhị ca rời khỏi Vô Ưu Hương khi nào vậy?
Lão nông nghiêm mặt nói:
- Khai Hoàng khỏe không? Hắn vì sao không có đi ra?
- Chào mọi người.
Trên mặt thư sinh tươi cười, làm lễ chào mọi người, lại không trả lời vấn đề của hắn.
Mọi người cuống quít trả lễ.
Con lừa kia lại vẫy vẫy đuôi, đi về phía đám người Ngưu Tam Đa và Hắc Hổ Thần, thân thể Ngưu Tam Đa căng thẳng, Hắc Hổ Thần cũng lặng lẽ lui về phía sau vài bước, hai con Tiểu Hồng Côn ở trong bể cá cũng quên cả bơi qua bơi lại. Con lừa đi tới trước bể cá, đột nhiên đầu cắm vào trong bể cá uống nước ực ực, rất nhanh đã uống cạn một bể nước, lúc này mới rút ra đầu, trong lỗ mũi còn cắm hai con cá nhỏ, tách cách vẫy đuôi.
- Tiểu Ngư đâu?
Con lừa kia phun ra một hơi, khiến hai con Tiểu Hồng Côn bay ra ngoài, hiên ngang nở nụ cười, mở miệng nói ra tiếng người:
- Hóa ra là Hiền khang lệ, ta thiếu chút nữa lại ăn các ngươi. Các ngươi trốn ở trong nước làm cái gì? Ta ăn chay, ăn các ngươi chẳng phải là phá giới sao? Ngang ngang ngang... Ngưu ca? Ngưu cal
Con lừa này đụng vai vào Ngưu Tam Đa một chút, cười nói:
- Ngưu ca thật cơ bắp, đụng phải bả vai ta đau quá, thật sự rắn chắc! Như đã nói qua, ta quen một tên luộc da trâu, ngươi có thể đi xử lý một chút, bảo đảm bóng loáng. Hắn vẫn còn bán thịt bò và gân bò, mùi vị khá tốt, ta thấy thịt bò này cũng nhớ tới ngươi, khôi khôi... Ngươi thế nào lại không cười? Ngươi quá nghiêm túc, nói cho ngươi cũng như không. Tiểu Hắc Hắc!
Con lừa chồm người lên, chân đặt ở trên đầu của Tiểu Hắc Hổ, cười ha ha.
Hắc Hổ Thần cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt đất, sau đó lặng lẽ rút từ phía sau lưng ra hai cái búa, thân thể run rẩy lại không dám chém qua.
- Tiểu Hắc Hắc, ngươi còn nhớ rõ lần đầu lúc chúng ta gặp mặt không? Ngươi muốn ăn ta, sau đó bị ta một chân gạt ngã, nằm mấy tháng trời. Ta vui muốn chết...
Mắt của con trâu già chớp động, cắt ngang lời hẳn, nói:
- Lữ Tranh, đừng nói nữa, ta giới thiệu hai bằng hữu tốt cho ngươi. Long Phi, A Thủy, bên này! Long Kỳ Lân và Thủy Kỳ Lân cuống quít chạy tới, nhìn con con lừa này, chúng đồng thời rùng mình một cái.
Con lừa giống như một trận gió xoáy đi tới giữa bọn họ, duỗi chân ra, một trái một phải kẹp ở giữa bọn họ, hai vai đều là bắp thịt, cười nói:
- Hai vị hiền đệ, đã lâu không gặp!
Sắc mặt của Long Kỳ Lân và Thủy Kỳ Lân vàng như đất, sau một lúc lâu, Long Kỳ Lân run rẩy nói:
- Lữ đại ca, ăn linh đan không?
Dưới tàng cây Nguyên Mộc, tiều phu, thư sinh, lão nông và ngư ông vây xung quanh Tần Mục, bắt hắn không ngừng đi lại, sau một lúc lâu, lão nông đi xuống, người đánh cá cũng dừng bước lại, thư sinh sử dụng quạt lông gõ trán, tất cả đều trâm ngâm suy nghĩ.
Tiêu phu cẩn thận quan sát quầng sáng sau đầu Tần Mục, một lúc lâu sau hắn nói:
- Địa Mẫu chúc phúc có chút khó xử lý, nhưng có thể tháo xuống cái Địa Nguyên Đạo Quả này xuống.
Thư sinh vội vàng nói:
- Lấy thế nào?
Tiều phu vươn tay, điểm một cái ở mi tâm của Tần Mục, Tần Mục lập tức chỉ cảm thấy nguyên thần của mình yên tĩnh biến thành một mảnh thế giới tối tăm giống như rơi vào U Đô.
Tiều phu chờ giây lát, đưa tay từ lấy Địa Nguyên Đạo Quả ở trong quầng sáng sau đầu Tần Mục xuống, vứt cho Công Tôn Yến bên cạnh, nói:
- Đạo hữu, ngươi chôn cái trái cây này ở dưới nguyên thần của ngươi, sử dụng rễ quấn vòng quanh nó. Cái Địa Nguyên Đạo. Quả này có thể làm cho nguyên thân của ngươi trong vòng mấy tháng lại trưởng thành đến mức bao phủ kinh thành.
Công Tôn Yến do dự nói:
- Quả này là do Địa Mẫu tặng cho, dùng để nâng cao tu vi cảnh giới.của hắn
Tiều phu ôn hòa cười nói:
- Địa Mẫu là đang hại hắn. Địa Nguyên Đạo Quả cũng không có bao nhiêu ích lợi đối với hắn, mạnh mẽ nâng cao tu vi của hắn sẽ chỉ làm tu vi cảnh giới của hắn không ổn, đạo tâm bị hao tổn. Nếu Địa Mẫu để cho quả này nổ tung, tiểu tình lang của ngươi lại sẽ tan thành mây khói.
Công Tôn Yến bị dọa cho giật mình, vội vàng chôn Địa Nguyên Đạo Quả ở dưới nguyên thần của mình, sử dụng rễ quấn lấy.
Ngư ông cau mày nói:
- Đại ca, sao đại ca lại lấy đạo quả xuống?
- Rất đơn giản, Địa Nguyên Đạo Quả là theo hồn phách khí tức của hẳn, lúc này mới theo hẳn.
Tiều phu nói:
- Ta vừa rồ đánh nguyên thần của hắn vào U Đô, khiến cho hắn rơi vào trạng thái chết giả, lại có thể dễ dàng tháo đạo quả xuống. Thời điểm ta tháo đạo quả xuống, lặng lẽ tăng thêm một ít phù văn ở trong đạo quả, thay đổi cấu tạo trận pháp bên trong, như vậy đạo quả lại sẽ không đuổi theo hắn nữa.
Hắn đưa ngón trỏ kẹp với ngón giữa, điểm một cái ở mi tâm của Tân Mục, nguyên thần của Tần Mục trở về thân thể, tỉnh táo lại.
Tiều phu tiếp tục xem chúc phúc của Địa Mẫu, tiếp tục nói:
- Các ngươi nghĩ xem phá thế nào, ta nghĩ không phải là phá, mà là tăng. Tăng thêm một phần, cũng lại phá đi thần thông của Địa Mẫu ẩn giấu ở bên trong kết cấu đạo quả này.
Lão nông hừ một tiếng:
- Nếu như ngươi đặt sự thông minh của ngươi ở trên phương diện tu luyện, ngươi làm Thiên Sư đứng đầu, ai sẽ không phục ngươi?
Tiều phu lắc đầu nói:
- Tư chất của ta không tốt, không cần phải cố sức. Lại nói, tu vi thực lực của các ngươi đều thắng được ta gấp trăm lần, các ngươi bảo vệ ta là được. Chỉ là chúc phúc này của Địa Mẫu thực sự có chút vướng tay vướng chân... Loại chúc phúc này nói là chúc phúc, không sinh bất diệt, không bẩn không sạch, không tăng không giảm, khiến cho ta trong lúc nhất thời cũng khó có thể hạ thủ.
Tân Mục nói:
- Lão sư, có phải Địa Mẫu sử dụng loại thủ đoạn chúc phúc này tới nắm giữ động tĩnh của ta hay không?
Tiều phu cười nói:
- Chúc phúc cho ngươi, ngươi chính là con dân của nàng, nàng tất nhiên có thể nắm giữ động tĩnh của ngươi.
Sắc mặt của Tần Mục thoáng đổi.
Tiều phu nói:
- Ta chưa từng hoàn toàn nắm giữ phù văn Nguyên Đô, cho nên còn cần người khác tỉnh thông thuật này đến đây, tập trung những người có tài trí cao tuyệt chậm rãi nghiên cứu, nhất định có thể tìm ra đối sách. Ngươi không cần phải lo lắng, Tư Ấu U tinh thông thần thông nguyên từ, nàng đến, ta lại có một nửa phần nắm chắc phá vỡ chúc phúc của Địa Mẫu.
Tân Mục im lặng một lát, đột nhiên nói:
- Nếu chúc phúc của tất cả Cổ Thần bao gồm của Thiên Đế viễn cổ, cùng với Thổ Bá, Thiên Công, Địa Mẫu thì sao? Lão sư có thể phá vỡ hay không?
Tiều Phu thánh nhân bật cười nói:
- Làm gì có loại người nào có thể tập trung chúc phúc của tất cả Cổ Thần chứ? Ai có thể diện và công lao sự nghiệp lớn tới mức có thể làm cho tất cả Cổ Thần chúc phúc cho hắn được?
- Có.
Tân Mục nhìn về phía lão nông, nói:
- Sư bá, Tiểu Bàn Tử lúc trước ta giao cho sư bá còn ở quốc sư phủ không?
- Ngươi là nói tới Tiểu Bàn Tử kia?
Sắc mặt của lão nông đại biến, vù vù rời đi.
Sau một lúc lâu, Ngự Thiên Tôn bị hẳn đưa tới trước mặt mọi người, câu nệ len lén quan sát mọi người, khẽ nói:
- Ca, đã xảy ra chuyện gì? Ngự Thiên Tôn bị lão nông chăm sóc dạy bảo hơn mười ngày, gầy đi rất nhiều, trở thành nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, hẳn vốn ăn quá nhiều linh đan cho nên dược lực của linh đan tích góp ở bên trong thân thể không có giảm xuống, lão nông lại đại đế võ đạo, đưa đi luyện có thể nói là hung ác độc địa.
Chỉ thời gian mười mấy ngày, lão nông lại luyện hóa đi hết dược lực dư thừa trong cơ thể hắn.
Chỉ là Ngự Thiên Tôn hiển nhiên chịu không ít khổ sở, nhưng thân thể xương cốt cũng trở nên cường tráng hơn, lúc trước bởi vì mất ức, hắn có vẻ hơi nhát gan, nhưng hiện tại có một phần lộ ra tài năng anh khí.
Hắn đứng ở nơi đó, mọi người còn vây quanh hắn, chỉ thấy sau đầu của người thiếu niên này có từng tầng vòng ánh sáng từ từ chuyển động, rất không tầm thường.
Sắc mặt của bốn vị Thiên Sư nghiêm trọng, bọn họ liếc mắt nhìn nhau:
- Thật sự là chúc phúc của các thân, hơn nữa còn vô cùng hoàn chỉnh!
Thư sinh suy nghĩ một lát, hỏi:
- Mục nhi, ai có thể nhận được chúc phúc của tất cả Cổ Thần? Hắn làm ra công đức gì kinh thiên động địa vậy?
Tần Mục thở dài, sắc mặt trở nên nghiêm túc, hắn bước đến trước mặt Ngự Thiên Tôn, trầm giọng nói:
- Còn chưa giới thiệu với các vị sư thúc sư bá lão sư, vị này chính là vị thần thông giả đầu tiên, vị thần chỉ đầu tiên, vạn pháp tổ của sinh linh hậu thiên, vạn đạo tôn sư, mở ra hệ thống thần tàng, hệ thống Thiên Cung! Lam Ngự Điền, Ngự Thiên Tôn!
Trong đầu bốn vị Thiên Sư ầm ầm chấn động, ngây ra như phỗng, lão nông cười ha ha nói:
- Ngươi nói cái gì? Hắn là gì? Tân Mục nhìn vê phía Ngự Thiên Tôn nói:
- Hiền đệ, bốn vị này là lão sư, sư thúc và sư bá của ta.
Ngự Thiên Tôn đần độn, nhìn về phía bốn người chào, nói:
- Ra mắt lão sư, sư thúc, sư bá...
Sắc mặt của bốn vị Thiên Sư biến đổi kịch liệt, vội vàng tránh lễ tiết của hắn.
Tiều phu nhanh chóng chỉnh lại quần áo, cúi người bái lạy:
- Ta trời sinh tính cao ngạo, cảm thấy thế gian này không có nà nào đáng để ta lễ bái, cho dù là Khai Hoàng ta cũng lấy nghĩa đạo hữu đối xử. Nhưng các hạ lại đáng nhận được đại lễ!
Thư sinh cũng bái lạy:
- Thư sinh Tử Hề, không bái thiên, không bái địa, nhưng lại cúi đâu trước các hại Ngư ông và lão nông cũng bái lạy xuống, trâm giọng nói:
- Vạn pháp tổ, vạn đạo tôn sư, nên bái lạy. Chúng ta không kính ngài, kính công lao sự nghiệp vô song của ngài!
Ngự Thiên Tôn ngơ ngác đứng ở nơi đó, chân tay luống cuống:
- Các ngươi...
Tân Mục lộ ra vẻ tươi cười, khẽ nói:
- Mặc dù có rất nhiều người muốn ám toán ngươi, nhưng chung quy có vài người cảm kích ngươi. Ngự Thiên Tôn, ngươi đáng được nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận