Mục Thần Ký

Chương 1451: Muốn gì được nấy

Chương 1451: Muốn gì được nấyChương 1451: Muốn gì được nấy
Bạch Đế chần chờ, hơi do dự:
- Tên này là huyết mạch của Hiểu Thiên Tôn, sao lại nhiệt tình bảo ta đi cứu Hạo Thiên Tôn thế nhỉ? À phải rồi, ta đi cứu Hạo Thiên Tôn, ta biết Hạo Thiên Tôn bị Mục Thiên Tôn đánh cho thảm như vậy là ta chết chắc!
Hắn không nói gì nữa, những Thiên Vương, Thiên Sư khác cũng liếc mắt nhìn nhau, đều tự trầm ngâm.
Sau một lúc lâu, Thiên Sư thứ hai Mạnh Vân Quy ho khan một tiếng, nói:
- Mỗi người chúng ta phái ra một vị đại tướng đi truy sát Mục Thiên Tôn. Về những chuyện khác, chúng ta hoàn toàn không biết gì hết.
Mọi người liếc nhìn nhau, lặng lẽ gật đầu. Nhưng đúng lúc này, Thân Tướng Thiên Nhãn bỗng vội vàng bẩm báo:
- Hỏng rồi! Hạo Thiên Tôn bị Mục Thiên Tôn chém vào tận trong thành rồi!
Các vị Thiên Sư, Thiên Vương và Thanh Đế, Bạch Đế la lên thất thanh, trong lòng đều lạnh lẽo. Danh tiếng của Hạo Thiên Tôn sợ là bị hủy hoại hoàn toàn rồi.
- Giờ biết làm thế nào cho phải đây...
Mạnh Vân Quy lẩm bẩm, chỉ thấy bất lực sâu sắc.
Tần Mục và Hạo Thiên Tôn lao đến đại doanh Thiên Đình, nhất thời khắp nơi trong đại doanh rơi vào cảnh hỗn loạn, Thần Nhân Thần Tướng đều chạy trốn, Thần Tướng chủ quản các doanh chẳng biết phải làm sao, trơ mắt nhìn Tân Mục đại triển thần thông, phá hủy từng khu trong bản doanh.
Mà Hạo Thiên Tôn lại bỏ chạy về phía đám Thanh Đế, Bạch Đế.
Thanh Đế, Bạch Đế và các vị Thiên Sư, Thiên Vương đều cảm thấy đầu mình phình thành cái đấu, Thiên Sư thứ tư Chúc Thiếu Bình thở dài:
- Âm Thiên Tử đâu rồi?
- Âm Thiên Tử giảo hoạt cỡ nào chứ, cho dù biết cũng không đến đây đâu, chỉ giỏi đẩy củ khoai lang nóng bỏng tay này cho chúng ta thôi.
Mạnh Vân Quy cắn răng nói:
- Chư vị, giờ Hạo Thiên Tôn đang chạy về phía chúng ta, bất kể thế nào chúng ta cũng phải ra tay.
Trong lòng họ đều căng thẳng, lặng lẽ gật đầu.
Đương nhiên là Hạo Thiên Tôn đã nhìn thấy bọn họ nến mới chạy sang đó. Nếu họ không ra tay cứu thì đúng là tội lỗi tày trời.
Phải biết Hạo Thiên Tôn cùng với Mục Thiên Tôn là người truyền thụ thần pháp cho chúng sinh, hai vị này tồn tại thì ai dám quang minh chính đại giết chất họ chứ?
Nếu họ thấy chết không cứu, riêng ải trách nhiệm với Thiên Đình họ đã không qua nổi rồi.
Thiên hạ chúng sinh cũng sẽ chửi rủa họ, thân tử đạo tiêu là chuyện nhỏ, bêu danh muôn đời là chuyện lớn.
Họ đang định ra tay thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang ầm ầm, Hạo Thiên Tôn và Tần Mục cùng biến mất.
Mọi người đều kinh ngạc, Mạnh Vân Quy hiểu ra ngay, cao giọng nói:
- Mục Thiên Tôn kéo Hạo Thiên Tôn đến U Đô Thái Hư rồi.
Mọi người không biết phải làm sao, Bắc Thiên Vương Dực La cười nói:
- Bên đó cách chỗ Âm Thiên Tử không xa, giờ Âm Thiên Tử không ra tay không được rồi.
Trong U Đô, Âm Thiên Tử đã nghe được tin báo, biết chuyện Tân Mục truy sát Hạo Thiên Tôn, sắc mặt xám như đất, đứng ngồi không yên.
Nỗi lo của hắn không phải Tân Mục có đủ thực lực giết chết Hạo Thiên Tôn hay không. Chuyện Hạo Thiên Tôn chiến đấu với Thái Đế rồi bị trọng thương hắn cũng có nghe nói, chỉ là hắn không ngờ tới Hạo Thiên Tôn lại thương nặng đến vậy.
Thiên Tôn bậc nhất mà Thiên Đình công nhận lại rơi vào tình cảnh bị Tân Mục truy sát phải hoảng sợ thoát thân.
Hắn không muốn ra tay cứu Hạo Thiên Tôn cũng giống với nguyên nhân mà đám Mạnh Vân Quy không muốn ra tay. Lần này Hạo Thiên Tôn bị Tân Mục giết lên cửu tiêu lại giết xuống cửu tuyền, chật vật thê thảm đến mức nào cơ chứ?
Nếu Hạo Thiên Tôn sống sót, sau này chắc chắn sẽ diệt trừ tất cả người biết chuyện này, giữ gìn hình tượng quang minh vĩ đại chính nghĩa.
Biết được càng nhiều thì chết càng nhanh, Âm Thiên Tử hiểu đạo lý này hơn ai hết.
Dù sao hắn cũng là người từng thấy Hạo Thiên Tôn giết chết Đại Nhật Tinh Quân.
- Nhưng Tần Mục giết Hạo Thiên Tôn, đã lao đến ngay trước đại doanh U Đô rồi, nếu không cứu...
Âm Thiên Tử nhìn ra xa, chỉ thấy Tân Mục gần như dùng dùng tư thế nghiền ép áp bức Hạo Thiên Tôn, các loại thần thông bay lượn đầy trời, Hạo Thiên Tôn thì vừa gắng gượng chống đỡ, vừa chạy về phía đại doanh U Đô.
Nhưng nhìn hẳn đã là đèn cạn dầu, cũng chẳng chống được bao lâu nữa. Hạo Thiên Tôn vừa chạy trối chết, vừa gạt bớt tu vi hỗn loạn trong cơ thể mình.
Tân Mục chiếm thượng phong, đuổi đánh hắn từ trên trời xuống dưới đất, từ U Đô tới vùng đất Thái Hư, từ trận doanh này đến trận doanh kia. Trong lúc đó, Hạo Thiên Tôn đã bỏ đi hai mươi sáu tòa Thiên Cung, mà nay chỉ còn lại chín tòa.
Nhưng hắn vẫn không thể áp chế được thương tích.
Tiếp tục bỏ đi thì hắn sớm muộn gì cũng bỏ hết tất cả tu vi đang có, cuối cùng chết trong tay Tân Mục.
Dù chật vật, phải vứt hết mặt mũi trước các tướng sĩ ở đại doanh Thiên Đình, hắn cũng phải kiên trì.
Bên kia, Âm Thiên Tử đi tới đi lui trong thành lâu, sắc mặt âm u:
- Tân Mục có thù giết vợ, giết con ta, ắt phải báo. Nhưng nếu ta ra tay, chắc gì sau này ta sẽ không trở thành Đại Nhật Tinh Quân thứ hai...
Trong lòng hắn đang rất xoắn xuýt, Hạo Thiên Tôn là chỗ dựa của hắn, hắn có thể yên ổn ngồi ở vị trí Hắc Đế nhiều năm như vậy, cũng phần nhiều dựa vào Hạo Thiên Tôn nâng đỡ.
Nếu Tần Mục thật sự giết chết Hạo Thiên Tôn, chỗ dựa của mình sụp đổ rồi, không đến nỗi bị xử tử nhưng quyền lợi địa vị của mình ắt khó mà bảo toàn.
Một bên là tính mạng, một bên là quyền thế, hắn khó mà dứt bỏ bên nào được.
Trong lúc hắn đang chần chờ, đột nhiên có tiếng trống vang lên như sấm dậy, chỉ nghe có Thần Tướng vào bẩm báo:
- Minh Đế bệ hạ, nghịch tặc Tân Phượng Thanh Diêm La Vương tới xâm phạm! - Cọng rơm cứu mạng của ta đây rồi!
Âm Thiên Tử mừng thầm, lạnh lùng nói:
- Xuất quân ra khỏi thành nghênh chiến! Giết sạch phản tặc!
Một vị Thần Tướng Bắc Thiên chân chờ nói:
- Bệ hạ, Hạo Thiên Tôn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận