Mục Thần Ký

Chương 2605: Nhát kiếm mở ra con đường sinh tử (3)

Chương 2605: Nhát kiếm mở ra con đường sinh tử (3)Chương 2605: Nhát kiếm mở ra con đường sinh tử (3)
Mà cách làm này có thành công hay không vẫn còn là một ẩn số!
Đột nhiên, Vô Nhai lão nhân dừng bước, khiến hắn vô cùng khó chịu.
- Ngươi nói rất đúng. Người thành đạo của thành Thiên Đô tạo ra rất nhiều đổi mới, thế nhưng thất bại cũng nhiều. Bọn họ dùng kỷ nguyên thứ bảy làm nơi thử nghiệm, gây ra rất nhiều xáo trộn, sinh linh đồ thán, xuất hiện mâu thuẫn xung đột với quan niệm của Di La Cung.
Vô Nhai lão nhân vẫn duy trì áp lực lớn này, nhưng lại không hề tăng thêm áp lực khiến Tân Mục không thể không thi triển một đòn không màng sống chết. Hắn không nhanh không chậm nói:
- Xung đột quan niệm còn đáng sợ hơn cả thiện ác thị phi. Thiện ác thị phi có sai có đúng, sửa sai là được, thế nhưng xung đột quan niệm thì lại khác. Quan niệm xung đột với nhau cần phải phân ra sống và chết. Ta chỉ nói với chủ nhân Di La Cung, Thiên Đô là một đám người khinh đạo, quan niệm của bọn họ sai rồi, không thể nào uốn nắn lại được.
Khóe mắt Tần Mục co giật. Hắn định mở to mắt, nhưng cuối cùng lại không hề mở ra, chỉ tiếp tục tích lũy sức mạnh.
Thời điểm ba con mắt của hắn mở ra chính là lúc sức mạnh tích lũy bấy lâu của hắn bùng nổ, thế nhưng Vô Nhai lão nhân căn bản không cho hắn cơ hội này.
- Ta vốn là một kẻ ích kỷ.
Vô Nhai lão nhân cười nói:
- Đám người Thiên Đô kia quá liều lĩnh, ai nấy đều là kẻ coi trời bằng vung, ý tưởng lại nhiều. Bọn họ khiến kỷ nguyên thứ bảy chướng khí mù mịt, thậm chí còn nghiên cứu bí mật của ta, bắt đầu không tiếp tục tu luyện con đường đạo thụ nữa.
Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Thậm chí bọn họ còn muốn khống chế cây thế giới, khống chế ta, điều này khiến ta không vui. Đạo Cảnh thành đạo của Di La Cung tu luyện đạo thụ, mô phỏng †a, cũng là giúp ta đạt được thành tựu. Mà ta cũng bảo vệ đám người thành đạo bọn họ, giúp bọn họ có thể vượt qua đại kiếp hủy diệt, tiếp tục sống sót, như vậy chẳng phải rất tốt hay sao? Vì cớ gì phải thay đổi?
Hắn lắc đầu:
- Thiên Đô đành phải chết.
Tần Mục bật cười, cơ bắp trên vai phải nhô cao, trở nên to lớn cuồn cuộn hơn gấp mấy lần:
- Đạo huynh, lòng ích kỷ của ngươi đáng sợ hơn bất cứ ai. Tam công tử của Di La Cung gieo rắc cạm bẫy Ngọc Kinh và Lăng Tiêu cho người tu luyện của kỷ nguyên thứ mười bảy, mà ngươi lại gieo rắc cạm bẫy đạo thụ cho bọn họ. Bản lĩnh này, quả thật khiến ta phải khâm phục.
Vô Nhai lão nhân thở dài:
- Đối với ngươi mà nói, một năm chính là một năm, nhưng đối với ta mà nói, một kỷ nguyên vũ trụ mới là một năm. Lúc đó, ta mới bảy tuổi, có chút suy nghĩ cho mình cũng là điều bình thường. Lão Thất Di La Cung, ngươi đang đợi mặt trời mọc sao?
Hắn cười nói:
- Đợi đến khi mặt trời mọc, đại kiếp hủy diệt bên ngoài cây thế giới sẽ biết mất, người có thể thoát thân ư?
Tân Mục im lặng.
- Ngươi không đợi được đâu.
Vô Nhai lão nhân thản nhiên nói:
- Cây thế giới xuyên qua từng vũ trụ, là vật chất vĩnh hằng bất biến trên thế gian này. Thiên Đô có một kẻ khinh đạo, thân thông của nàng chính là bất dịch, rất thần kỳ, mà ta trời sinh chính là bất dịch. Ta có thể khiến cây thế giới mãi mãi chìm trong trong bóng tối, bên ngoài mãi mãi là đại kiếp hủy diệt.
Khóe mắt Tân Mục co giật.
- Ta có thể đưa ngươi vào trong đại kiếp hủy diệt của bất cứ vũ trụ nào.
Vô Nhai lão nhân nói:
- Thất công tử Hỗn Độn, ngươi cũng giống như cái tên của ngươi, quá bất hạnh. Bản thân cây thế giới sinh trưởng nhờ việc cắn nuốt hỗn độn, mỗi lần đại kiếp hủy diệt ập đến chính là cơ hội để ta phát triển. Ngươi tham ngộ ra con đường thành đạo của bản thân từ hỗn độn, tu thành đạo lý của mình, cho dù ngươi có phát triển bao xa đi chăng nữa thì cũng sẽ bị ta khắc chế, hơn nữa còn bị khắc chế một cách hoàn hảo. Tân Mục cố gắng giữ nụ cười trên gương mặt, cơ bắp trên vai phải co giật, tìm kiếm cơ hội ra tay. Hắn nói:
- Ta còn tưởng rằng chúng ta là bằng hữu.
Vô Nhai lão nhân cười nói:
- Chúng ta sẽ là bằng hữu. Chẳng phải ta đã để ngươi chặt cây non của ta, trồng vào trong Thần Tàng của ngươi rồi hay sao? Lúc quay về quá khứ gặp ta, giữa chúng ta cũng sẽ khách khí như vậy, vẫn tương thân tương ái xưng hô như bằng hữu. Ngươi còn đưa cho ta một tờ giấy nợ.
Thân thể Tần Mục kéo căng, mỗi một thớ cơ bắp trên người đều đang điên cuồng co giật.
Vô Nhai lão nhân nhấc chân lên. Thời điểm hắn vừa nhấc chân, áp lực đổ dồn lên người Tần Mục đột nhiên tăng vọt!
Bịch! Vô Nhai lão nhân bước chân về phía trước, áp lực có một không hai kia khiến Tân Mục không thể không sử dụng tất cả sức mạnh mà mình có để đối chọi lại!
- Ngươi không phải là đối thủ của ta, †a cũng không muốn khiến ngươi bị thương, mà ngươi cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Áp lực mà Vô Nhai lão nhân mang lại đạt tới cực hạn, khiến Đại Hắc Sơn dưới chân Tần Mục bắt đầu chấn động, tách rời, từng tảng đá đen khổng lồ lơ lửng bay lên không trung, tan vỡ trong nguyên khí dao động mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận