Mục Thần Ký

Chương 750: Nghĩ lại mà kinh

Chương 750: Nghĩ lại mà kinhChương 750: Nghĩ lại mà kinh
Khối binh phù do Khai Sơn tổ sư lưu lại dần dần mất đi dấu vết cổ xưa, từ từ trở nên mới tinh, ngọc bài trong suốt lấp lánh, giống như là mới vừa được chế tạo ra vậy.
Tân Mục quan sát những văn tự và phù văn này, sắc mặt cổ quái, đây chính là văn tự của thời đại Long Hán, chỉ khác một chút phù văn và văn tự trên khối binh phù Kim Ngô Lang Tướng của trâu già.
Tân Mục trở lại Long Hán năm đầu, đã từng tiếp xúc với văn tự của thời đại kia, tuy rằng có phần khác với văn tự của hậu thế, nhưng hắn vẫn đều có thể nhận được phần lớn.
Văn tự trên binh phù là chữ triện trong thần văn, thuộc về điểu triện trùng văn.
Trong văn tự có chứa ảo diệu của thiên địa đại đạo, hiện nay trên đời có vài môn phái tu luyện phù đạo, sử dụng văn tự chính là điểu triện trùng văn, chỉ có điều so sánh cùng thần văn thật sự vẫn còn có chút chênh lệch.
Dù sao, thần văn của thời kỳ Long Hán năm đầu cũng cách nay quá lâu, đã thất truyền rất nhiều.
Hai khối binh phù cũng không phải là một khối, Kim Ngô Lang Tướng là tướng quân Thiên Đình bảo vệ Ngọc Kinh Thành, trên binh phù có khắc nổ hai chữ vàng Kim Ngô.
Mà khối binh phù này là lựa chọn sử dụng cách thức khắc chìm, viết hai chữ Vũ Lâm.
- Vũ Lâm Quân của Thiên Đình sao?
Tần Mục chớp chớp mắt:
- Vũ Lâm Quân của Thiên Đình nào?
Thời đại Long Hán có ba Thiên Đình, nghĩ đến mỗi một Thiên Đình đều có Vũ Lâm Quân, đơn thuần từ binh phù Khai Sơn tổ sư lưu lại có thể thấy được, rất khó phân biệt ra được là binh phù của Thiên Đình nào.
Mà phù văn trong binh phù là một loại lệnh pháp, dùng để hiệu lệnh các thần.
Lệnh pháp thuộc về một loại trong trận pháp, vô cùng cao thâm, hiện nay người trên đời tỉnh thông lệnh pháp đã vô cùng ít ỏi.
Lần này Duyên Khang cải cách, Duyên Khang quốc sư cũng không có kiến thức trên phương diện lệnh pháp, may là người mù vị là chuyên gia về trận pháp xuất sơn, giúp đội quân của Duyên Khang chỉnh lý ra một bộ lệnh pháp.
- Vì sao đại sư huynh phải lưu lại lại khối binh phù này? Hắn lấy từ đâu? Hắn lưu lại khối binh phù này nhất định có thâm ý sâu sắc! Có thể khối binh phù này chính là binh phù của Thiên Đình ngoại vực! Chỉ cần biết rằng binh phù là của Thiên Đình nào lại có thể biết được thân phận chân chính của Thiên Đình ngoại vực!
Trong lòng Tân Mục đột nhiên nảy ra một ý niệm:
- Chẳng lẽ đại sư huynh cũng xuyên qua đến thời đại Long Hán?
Hắn lập tức lắc đầu, binh phù này rất cổ xưa, nhưng nếu đại sư huynh cũng xuyên qua đến thời đại Long Hán, từ thời đại Long Hán mang về khối binh phù Vũ Lâm Quân này, như vậy binh phù chắc hẳn phải giống như khối binh phù của trâu già, có vẻ rất mới mới đúng.
Hiện tại, binh phù trở nên mới tỉnh là bởi vì bị khối binh phù kia của trâu già kích hoạt lệnh pháp phù văn trong đó, xóa đi vết tích của năm tháng, mới khiến cho binh phù thật sự từng trải đã lâu năm tháng biến thành mới như vậy.
- Trừ khi hắn xuyên qua đến thời đại Long Hán, vẫn chưa có trở về.
Trong lòng Tân Mục sinh ra cảm giác cổ quái, nhưng hẳn lại hủy bỏ ý nghĩ này, điều phỏng đoán này quá hoang đường, nếu Khai Sơn tổ sư chưa có trở về, chẳng phải là nói hắn vẫn ở vào ban ngày hoặc trong đêm tối sao?
Vẫn có ban ngày hoặc đêm tối, thế gian sao có nơi như thế được?
- Thật sự là có.
Sắc mặt của hắn lại trở nên cổ quái:
- Huyền Đô vẫn luôn là ban ngày, Cổ Thần Thiên Đình cũng vẫn luôn là ban ngày, U Đô vẫn luôn là đêm tối, không có ngày đêm thay thế biến hóa. Nhưng nếu đại sư huynh đứng ở U Đô, Huyền Đô hoặc Thiên Đình, lại có thể vẫn ở lại quá khứ. Ta làm sao lại nghĩ đến loại chuyện này? Đại sư huynh không có khả năng ở quá khứ được.
Hắn thấy buồn cười, hẳn thu binh phù Vũ Lâm Quân vào, cùng trâu già đi vê phía vách núi dựng đứng, thâm nghĩ:
- Lệnh pháp trong phù văn này chỉ dùng để ra hiệu lệnh cho Vũ Lâm Quân, chỉ có điều không biết là ra hiệu lệnh cho Vũ Lâm Quân của Thiên Đình nào, nói không chừng Thiên Đình kia đã bị huỷ diệt, không tồn tại nữa. Binh phù hơn phân nửa là không có tác dụng, chỉ có điều ngược có thể giao lệnh pháp trong đó cho gia gia mù, để cho gia gia tới nghiên cứu một chút.
Trâu già tránh dưới vách núi Dũng Giang, hiển nhiên rất kiêng ky Dũng Giang.
- Tam Đa sư ca, Vũ Đấu Thiên Sư lệnh cho sư ca tiễn ta đến Thiên Âm giới, Thiên Âm giới lại ở dưới vách núi.
Tân Mục cười nói:
- Sư ca bây giờ có thể đi về đi, không cần tiễn nữa. Ta đi một chuyến tới Thiên Âm giới trước, xem Đế Dịch Nguyệt tỷ tỷ có đến đó hay không lại quyết định sau. Trâu già do dự một chút, lắc đầu nói:
- Ta không muốn trở về lắm. Lão gia là một người rất buồn chán, mỗi ngày chỉ biết luyện võ, đánh quyền, ta cũng chỉ có thể uống trà hút thuốc lào, thời điểm rảnh rỗi đến mức phát hoảng lại cày ruộng. Ta phát giác, vẫn là theo chân ngươi tương đối thú vị hơn. Chỉ cần ngươi không hồ đồ lăn qua lăn lại, đi theo ngươi vẫn thú vị hơn đi theo bên cạnh lão gia nhiều.
Tần Mục cười nói:
- Vũ Đấu Thiên Sư biết ta bắt cóc sư huynh, còn không một quyền đánh chết ta sao?
Trâu già cười ha ha, chôm người lên, hai chân trâu chống nạnh:
- Hắn dám sao? Kim Ngô Lang Tướng Thiên Đình viễn cổ ở đây, cũng cho phép hẳn dương oai sao?
Hai người cười ha ha. Tân Mục cùng hắn tiến vào Thiên Âm giới, Ngưu Tam Đa cười nói:
- Lúc trước, khi ở Long Hán Thiên Đình gặp mặt Thiên Âm nương nương một lần, thực sự thần thông quảng đại, không biết Thiên Âm nương nương có nhớ chúng ta hay không.
Bọn họ đi tới Thiên Âm giới, đã thấy Thiên Âm giới có rất nhiều sĩ tử Duyên Khang đang xây dựng đình đài, bộ dạng dự định sẽ định cư ở đây, còn có vài sĩ tử đang diễn luyện thần thông của Thiên Âm giới, Thiên Âm nương nương lại không ở nơi này.
Tần Mục vô cùng kinh ngạc, hỏi thăm một hồi, một sĩ tử đáp:
- Bẩm giáo chủ, nương nương đi đón người quen cũ, đã đi được vài ngày.
- Điền Thục Thiên Vương và Đế Thiên vương đã tới chưa?
- Chưa từng nhìn thấy. Tân Mục chỉ đành phải rời khỏi Thiên Âm giới, nói:
- Thiên Âm nương nương đi đón người quen cũ? Nàng chết ở thời đại Long Hán, người quen cũ của nàng hơn phân nửa là Cổ Thần. Không biết nàng đi đón vị Cổ Thần nào?
Ngưu Tam Đa nâng hắn lên, một đường chạy như điên, rất nhanh đã đi tới đối diện Thái Hoàng Thiên, Tân Mục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên Thái Hoàng Thiên có sáu bảy chiếc thuyền mặt trời và thuyền ánh trăng cực lớn, đang di chuyển ở trên trời.
Mà ở La Phù Thiên, cũng có mấy chiếc thuyền mặt trời và thuyền ánh trăng chiếu sáng La Phù Thiên, khiến cho vạn vật phát sinh.
Lúc này, Thái Hoàng Thiên và La Phù Thiên lại có mấy thành thị linh tinh, chắc hẳn là là Bàng Ngọc Chân Thần và Phược Nhật La dẫn đầu Dư Bộ xây dựng thành.
- Tốc độ của quốc sư thật là nhanh!
Tân Mục liên tục tán thưởng. Đến buổi chiều, bọn họ lại đi tới Tương Long thành.
Ngoài thành có thần thông giả đang thu gặt lúa nước, Ngưu Tam Đa thấy ngứa nghề, chạy tới cày hơn mười mẫu đất, Tân Mục không ngừng hô hoán, lúc này con trâu này mới lưu luyến rời khỏi ruộng lúa, cười nói:
- Chung quy xem như đã nghiện. Mấy ngày nay nghẹn chết ta!
Bọn họ đi vào trong thành, thông qua Trong Lúc Sinh Tử tiến vào Phong Đô, đột nhiên chỉ nghe tiếng ầm ầm ầm chấn động không ngừng truyền đến, Tần Mục đứng ở trên cầu nhìn lại, lại thấy thiên địa Phong Đô đang không ngừng chấn động, đại lục tối tăm đang không ngừng mở rộng, từng mảnh thiên địa bị khai thác ra! Đế Dịch Nguyệt, Điền Thục Thiên Vương và Diêm Vương đang thi triển thủ đoạn, mở ra thiên địa của Phong Đô, mặt đất trong không ngừng tuôn ra Ma hỏa, liên kết cùng Nại Hà của Phong Đô.
Mặt đất chấn động, từng dãy núi đột ngột từ mặt đất nhô lên, không gian của Phong Đô đang nhanh chóng biến thành lớn hơn.
Tân Mục nhìn tới nghẹn họng trân trối, không hiểu nguyên nhân.
- Phong Đô là sừng của Thổ Bá, đã một thế giới, cũng là một món bảo vật.
Trâu già lại có kiến thức rộng rãi, biết nguyên nhân của phương diện này, nói:
- Nếu như luyện sừng của Thổ Bá thành bảo bối, uy lực sẽ lớn vô cùng, đó chính là thần binh tuyệt thế. Năm đó, lão gia lại dự định đi nhổ một cây sừng của Thổ Bá tới luyện đao, nhưng sau khi đi U Đô, bị Thiên Tê Nhân Thánh Vương đánh trở về, rất chật vật. Thiên Tê Nhân Thánh Vương còn đuổi giết hắn, may là ta chạy trốn nhanh, cõng hắn chạy đến Huyền Đô, lúc này mới bảo vệ được tính mạng của lão gia.
Tân Mục dở khóc dở cười, Vũ Đấu Thiên Sư năm đó còn có loại chuyện nghĩ lại mà kinh như vậy sao?
- Sừng của Thổ Bá còn có một công năng khác, chính là hóa thành một thế giới quy mô lớn.
Trâu già tiếp tục nói:
- Dù sao Diêm Vương cũng là tiểu bối, không biết được uy năng thật sự của cái sừng Thổ Bá, hóa ra Phong Đô thật sự quá nhỏ, nếu có thể hoàn toàn thể hiện ra, còn muốn khổng lồ hơn so với Thái Hoàng Thiên và La Phù Thiên.
Đế Dịch Nguyệt, Điền Thục Thiên Vương và Diêm Vương hóa thành thần chỉ khổng lồ, đi lại ở trong bóng tối, tay đánh ra từng ấn pháp, không gian vẫn đang không ngừng mở rộng, đất rung núi chuyển, rất kinh người.
Tân Mục thậm chí cảm giác được Phong Đô có một loại quy tắc càng lúc càng mạnh, đó là quy tắc của U Đô, Phong Đô mặc dù chỉ là một đoạn ngắn nho nhỏ trên sừng của Thổ Bá, nhưng trong đó tích chứa quy tắc U Đô lại là vô cùng kinh người!
- Lúc trước, sinh giới của người chết không trấn áp được Chân Thần, cao thủ cảnh giới Dao Trì, hiện tại chỉ sợ ngay cả thần chỉ cảnh giới Dao Trì tiến vào trong lúc sinh tử, cũng sẽ bị áp chế, biến thành bộ xương khô.
Hắn cẩn thận quan sát, ba người này thi triển ấn pháp là ấn pháp của U Đô, trong đó Điền Thục Thiên Vương là thuần thục nhất, không hổ danh là tồn tại được Thổ Bá phong làm Thiên vương Minh Đô, thành tựu ở trên thần thông U Đô quả thật là cao thâm khó dò.
Điền Thục Thiên Vương đeo thần đao Đế Khuyết trên lưng, giơ tay nhấc chân, khí phách bản ra bốn phía.
- Điền Thục uống rượu.
Tần Mục nhìn một hồi, rất khẳng định nói:
- Nếu như hắn không uống rượu, lại không có khí phách như thế.
Thời điểm Đế Dịch Nguyệt và Diêm Vương thi triển ấn pháp lại có chút mới lạ, hiển nhiên là do Điền Thục truyền thụ ấn pháp cho bọn họ, bọn họ vừa học được không bao lâu, lúc thi triển còn không được như ý.
- Diêm Vương dù sao cũng tinh luyện đạo pháp thần thông của U Đô, có thể học được ấn pháp của Điền Thục Thiên Vương là chuyện đương nhiên. Chỉ có điều thế nào Đế Dịch Nguyệt tỷ tỷ cũng có thể có thể học được vậy?
Trong lòng Tân Mục buồn bực, nói:
- Tam Đa sư ca, vì sao Đế Dịch Nguyệt tỷ tỷ có thể thi triển ra các loại thần thông? Lẽ nào nàng cũng là phách thể?
Trâu già lắc đầu nói:
- Nàng là phách thể gì chứ? Thiên Vương đứng đầu là một loại linh thể kỳ lạ, gần như không có hạn chế thuộc tính đều là linh thể. Có người nói Đô Linh thể là linh thể huyết mạch của Thiên Công, bởi vậy bất kể học công pháp gì thần thông gì, đều có thể học rất nhanh. Năm đó Khai Hoàng rất mong đợi vào nàng, phí công sức rất lớn mới để cho nàng bái bốn đế làm lão sư.
- Nắm giữ huyết mạch của Thiên Công là Đô Linh thể sao?
Tần Mục kinh ngạc vạn phần, hắn lập tức vén lá liễu ở trên mi tâm, thần thức bất diệt nhảy vào trong đại lục chữ Tân, dò hỏi: - Thiên Công, ngươi biết Đô Linh thể sao?
Lão nhân mi trắng râu bạc tóc trắng nghe vậy, lập tức cảnh giác nói:
- Họ Tân, ngươi đã biết những gì?
Tân Mục vội vàng thu hồi thần thức bất diệt, dán lá liễu ở mi tâm, cười nói:
- Đều nói Thiên Công giống như Thổ Bá đại công vô tư, hóa ra cũng có một đoạn chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
- Ngoại trừ Đô Linh thể, còn có U Minh thể.
Trâu già tiếp tục nói:
-U Minh thể lại có quan hệ với Thổ Bá, nghe nói là nắm giữ huyết mạch của Thổ Bá. Hai loại huyết mạch này đều vô cùng hiếm thấy. Thiên Vương đứng đầu là Đô Linh thể, Khai Hoàng vẫn dự định tìm kiếm một U Minh thể, kết quả trước sau cũng không có tìm được. Tân Mục thất thanh nói:
- Thổ Bá? Thổ Bá cũng có một đoạn lịch sử như vậy sao?
Trâu già lắc lắc đuôi, nói:
- Tình huống cụ thể thế nào, ta lại không biết, chỉ là nghe nói có linh thể như vậy.
Tân Mục lấy lại bình tĩnh, chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang đổ nát.
Đột nhiên, dưới cầu Nại Hà có bóng tối dâng lên, trong bóng tối, một gương mặt tuyệt mỹ chậm rãi nổi lên, nhìn Tân Mục đang ở trên cầu.
Tân Mục nhìn về phía dưới cầu, chỉ thấy giai nhân tuyệt sắc này mọc đuôi rắn thật dài, ở trong bóng tối cùng ngọn lửa lắc đuôi.
Tim Tân Mục chợt đập mạnh, nhưng lập tức lại yên lòng, cười nói:
- Lục Ly? - Tân Phượng Thanh.
Giai nhân tuyệt sắc này cũng lộ ra vẻ tươi cười.
- Ngươi tìm ca ta sao?
Tân Mục cười nói:
- Chờ một chút, ta để ca ta đi ra gặp ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận