Mục Thần Ký

Chương 494: Dư nghiệt của thượng hoàng

Chương 494: Dư nghiệt của thượng hoàngChương 494: Dư nghiệt của thượng hoàng
Tân Mục đã quyết, hắn đi tới ngoài trăm dặm, cái rương và Long Kỳ Lân cũng theo sát hắn.
Khoảng cách trăm dặm đã đầy đủ xa, cho dù là bẫy rập này có uy lực cực lớn, cũng rất khó uy hiếp được bọn họ ở ngoài trăm dặm.
Tân Mục nắm cát vàng, nhẹ nhàng thổi một cái. Chỉ thấy cát vàng bị một hơi thở của hắn thổi ra khỏi bàn tay, rơi xuống đất lại hóa thành một người tí hon ba tấc.
Vị "người khổng lồ cồn cát" mở miệng hét lớn một tiếng, rất hung ác. Dưới thân có cát vàng xoay tròn, người khổng lồ đằng đằng sát khí phóng về phía vách núi ở ngoài trăm dặm. Long Kỳ Lân chờ mong vạn phần. Sau một lúc lâu, chờ mong của rồng béo có phần ít hơn, nhưng mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vào phía xa nhưng mà chỗ vách núi vẫn không có gì phát sinh.
Tân Mục phóng người nhảy đến trên đầu rồng béo, từ lên cao nhìn về nơi xa, nhìn về phía người khổng lồ cồn cát. Người khổng lồ cồn cát nho nhỏ vừa bay qua một cồn cát, đang cố gắng chạy đến chỗ vách núi.
Long Kỳ Lân ngáp, phấn chấn tinh thần, nói:
- Giáo chủ, sắp tới chưa?
Tân Mục tính toán qua:
- Qua gần nửa canh giờ nữa sẽ đến.
Long Kỳ Lân bò xuống, thầm nói:
- Ta tạm thời ngủ một hồi, đến ngươi lại kêu ta.
Sau gần nửa canh giờ, Tân Mục đá con vật khổng lồ này tỉnh lại. Long Kỳ Lân vội vàng đứng lên, hưng phấn nói:
- Đã tới chưa?
- Qua gần nửa nén hương lại đến!
Tân Mục cười nói:
- Chúng ta tới trên không trung, chẳng may có gì sơ suất còn tiện chạy trốn!
Cái rương bước chân ra, leo đến trên lưng của Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân vội vàng đạp hỏa vân bay lên trời. Từ phía xa nhìn lại, ngoài trăm dặm mơ hồ có thể nhìn thấy được một người nhỏ bé đang mở miệng gào thét chạy về phía tấm bia đá. Cho dù là thị lực của Long Kỳ Lân rất tốt, nhưng cũng khó có thể nhận ra rõ ràng. Tân Mục ngược lại nhìn thấy tất cả đều rõ ràng, người khổng lồ cồn cát rống lên một hồi, cuối cùng cũng đi tới dưới tấm bia đá, khí thế mười phần.
Sau đó, người khổng lồ cồn cát cố gắng đào hạt cát, vừa gào vừa cào.
Tân Mục không còn gì để nói. Long Kỳ Lân mở miệng muốn nói, lại ngậm miệng lẳng lặng chờ đợi, thầm nghĩ:
- Nếu như ta không mở mắt nhắc tới chuyện này, chắc hẳn ngày mai sẽ không có cơm ăn.
Sau một lúc lâu, người khổng lồ cồn cát đào ra một hố nhỏ, văn tự dưới tấm bia đá cuối cùng hiện ra. Tân Mục còn chưa thấy rõ phía trên viết cái gì, trong lúc bất chợt trong hố cát có vô số cát vàng cuồn cuộn. Từng cát vàng giống như là cầu vồng phóng lên cao, nhấn chìm người khổng lồ cồn cát nho nhỏ này.
Không chỉ người khổng lồ cồn cát nho nhỏ bị chìm ngập, phạm vi mười mấy dặm xung quanh đều hóa thành một mảnh sát trận khủng khiếp. Cát vàng sôi trào giống như là một cái bát màu vàng đất đội ngược trong sa mạc, trong quả cầu lớn màu vàng đất truyền đến từng tiếng tiếng đao.
Lông và mảnh vảy trên người Long Kỳ Lân bị dọa cho dựng đứng. Tần Mục cũng không khỏi sởn tóc gáy.
Cái bấy này không ngờ vẫn còn đáng sợ hơn so với hắn tưởng tượng, may là hắn luôn luôn cẩn thận, đề nghị đi ra ngoài trăm dặm lại động vào cạm bẫy.
Chỉ thấy trong cái bát tô màu vàng này có từng đao quang trên dưới trái phải tung bay, cắt chém bổ gọt. Các loại biến hóa, gân như che phủ hết không gian trong phạm vi mười mấy dặm.
- Loại đao pháp này...
Tân Mục hơi ngẩn ra, đột nhiên có một loại cảm giác không ổn. Loại đao pháp này, hắn đã thấy qua.
Nhưng không phải ở Duyên Khang mà là trong đêm qua, đêm qua của ba bốn vạn năm trước, là người thiếu niên Lạc Vô Song của Thiên Đình Linh Tú Quân.
Lạc Vô Song thi triển đao pháp, cùng với đao quang trong cát kia có chỗ rất giống.
- Thiếu niên cụt một tay còn sống? Đại tôn còn nói tiểu tử này sống không được bao lâu, bảo ta không cần lo lắng.
Tân Mục bật cười nhưng dáng vẻ tươi cười dân dân cứng đờ, cũng không lâu lắm sắc mặt của hẳn lại trở nên tái mét. Lạc Vô Song mai phục thân thông cạm bẫy ở đây rất cường đại, đơn giản là cường đại đến mức độ không thể tưởng tượng nổi, cho dù là Tinh Ngạn cũng chưa chắc pháp lực to lớn giống như vậy.
Điều này nói rõ, Lạc Vô Song không những còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt. Thoạt nhìn rất cường đại, hơn phân nửa đã thành thần.
Hắn vẫn ghi hận mối thù cụt tay, nghĩ đến sau khi thành thần trở lại chốn cũ, tìm được vách núi này, nhìn thấy được chữ viết của Tân Mục ở trên vách đá nên lưu lại một tấm bia đá.
Nếu Tần Mục đi tới nơi này, nhất định sẽ muốn biết phía dưới tấm bia đá viết cái gì, sau đó lại sẽ trúng chiêu.
- Ta thật sự không nên để lộ danh hiệu, lúc đó chắc hẳn là bịa ra một cái tên. Chỉ có điêu cũng trong họa có phúc. Lạc Vô Song cũng là kẻ lòng dạ quá nhỏ, đại tôn bị ta chém đứt một chân, hơn nữa còn là cùng một chân chém hai lần, hắn cũng không nói gì thêm.
Lạc Vô Song lưu lại thân thông duy trì liên tục trong thời gian cũng không lâu, rất nhanh uy lực của cạm bây này tiêu tan. Cát vàng trên bầu trời bị cắt thành cát bụi, bay lả tả, bị gió thổi qua tràn ngập mọi nơi.
Tân Mục hé mắt, trong lòng thất kinh.
Đêm qua hẳn cùng với Lạc Vô Song gặp gỡ, đao pháp của Lạc Vô Song mặc dù kỹ càng vô cùng, nhưng so sánh với hắn vẫn muốn thua kém không ít.
Đao pháp của Lạc Vô Song là đao pháp tách ra, một chia làm hai, hai chia làm bốn, bốn chia thành tám, không ngừng tách ra. Loại đao pháp này tách ra đến lần thứ mười, đó là một nghìn hai mươi bốn đạo đao quang, tách ra đến mười bốn lần, lại đạt hơn một vạn sáu ngàn đạo.
Nhưng mà loại đao pháp này có một tai hại lớn nhất, đó chính là pháp lực của Lạc Vô Song là cố định. Tách ra số lần càng nhiều, uy lực của mỗi một đạo đao quang lại sẽ theo đó suy giảm, tách ra quá nhiều, lực công kích lại chưa đủ.
Hắn gặp phải cao thủ khác, còn có thể xưng hùng, nhưng gặp phải Tân Mục đồng thời là tồn tại đại gia kiếm pháp trong đại gia đao pháp. Vậy khó khăn có thể thu được kết quả tốt.
Bởi vậy, Tân Mục cho dù là ở dưới tình huống pháp lực gần tiêu hao hết hơn nữa toàn thân bị thương, cũng có thể chém mất một cánh tay của hắn.
Chỉ có điều lân này, Tân Mục nhìn thấy được đao pháp của Lạc Vô Song tinh tiến đến trình độ cực kỳ đáng sợ.
Phạm vi mấy chục dặm, cát vàng khắp bầu trời, nhưng là sát cơ chân chính vân tràn ngập ở đao quang trong cát vàng.
Thoạt nhìn, trong phạm vi mấy chục dặm cát vàng khắp nơi đều là đao quang, không rời khỏi đao pháp tách ra, nhưng mà trên thực tế chỉ có một đạo đao quang.
Đao quang chém trúng cát bụi, chiết xạ bắn ngược. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên tạo thành hiện tượng kỳ lạ tất cả mọi nơi đều đao quang, nhưng mà Lạc Vô Song chỉ để lại một đao.
Tần Mục có thể tưởng tượng ra, Lạc Vô Song sau khi thành thần đi tới nơi này, nhìn thấy được Tần Mục lưu lại chữ viết ở trên vách đá. Từ trong chữ viết nhận ra kiếm pháp của Tần Mục, vì vậy lập tấm bia đá.
Hắn đứng ở trước tấm bia đá, một đao chém vào cát vàng, giấu đao ý và thân thông của mình ở trong cát vàng, dưới tấm bia đá.
Qua không biết bao nhiêu năm tháng, Tân Mục đến chỗ này, động vào đao ý và thần thông của hắn, phát nổ thần thông.
- Đao pháp của hắn đạt được Đạo cảnh.
Khóe mắt của Tần Mục giật giật, bước chân vào trong cát bụi, người ngược hướng cát bụi bay đi về phía chỗ vách núi.
Lạc Vô Song đao pháp đã đạt đến nói cảnh, cùng Duyên Khang quốc sư vậy, là nói cảnh đáng sợ tồn tại.
Do đao nhập đạo, lĩnh ngộ của người này ở trên phương diện đao đạo chỉ sợ không thể yếu hơn đồ tể. Đáng sợ hơn chính là tu vi của hắn hùng hậu, chỉ Sợ vượt xa đồ tể.
Tân Mục hơi ngẩn ra, vách núi phía trước vẫn còn, chữ của hắn ở trên vách núi cũng còn. Vách núi này không ngờ hoàn toàn không tổn thương, hình như thân thông của Lạc Vô Song cố ý tránh vách núi này.
Hắn không suy nghĩ nhiều, nhìn về phía tấm bia đá.
Tấm bia đá cũng còn, hoàn toàn không có tổn hại nào.
Văn tự dưới tấm bia đá cũng hiện ra, phía sau hai chữ vùi thân. Không phải là hai chữ ở đây giống như hắn suy đoán, trái lại là một hàng chữ khác, là khải thư rất nhỏ.
Tân Mục nho nhỏ đọc: - Ngươi cho rằng đây là cạm bẩy, ngươi nghĩ rằng đạo đao pháp này của ta là vì giết ngươi sao? Sai. Ngươi đứng ở chỗ này, sẽ hoàn toàn không có tổn hại nào.
- Ta đang đợi ngươi, Thiên Thánh giáo chủ. Ta từng trải hai vạn năm, từng trải toàn bộ thời đại Khai Hoàng vẫn không tìm được bất kỳ tung tích nào của Thiên Thánh Giáo. Mãi đến khi thời đại Khai Hoàng kết thúc.
- Dư nghiệt của Khai Hoàng sáng lập Thiên Thánh Giáo. Mãi đến một khắc kia, ta mới biết được ta phải đợi người không phải ở quá khứ mà trong tương lai.
- Thiên Thánh Giáo, không có chữ thánh, thật ra là ma đạo. Thiên Thánh giáo chủ Tần Mục, kì thực là Thiên Ma giáo chủ Tân Mục! - Ngươi động tới cạm bẫy của ta, thân thông của ta sẽ thông báo cho ta ngươi tới!
- Ta cuối cùng đã chờ được ngươi.
Sắc mặt Tân Mục nghiêm trọng, thở hắt ra một hơi, xoay người nhảy đến trên lưng của Long Kỳ Lân, quát:
- Đi mau! Nơi đây không thể ở lâu!
Long Kỳ Lân vội vàng nhanh chân bỏ chạy, cái rương ở phía sau cũng bàn chân bước ra, liều mình chạy như điên.
Tân Mục trầm mặt.
Đó không phải là cạm bấy.
Tuy rằng thanh thế rất lớn nhưng cạm bẫy này chỉ là để cho Lạc Vô Song cảm ứng được thần thông của hắn bị động tới, cho hẳn biết Thiên Thánh giáo chủ Tân Mục tới, không hơn.
Đó là một lão quái vật sống ba bốn vạn năm, còn ghi hận Tân Mục chém đứt cánh tay hắn. Đối với Tân Mục mà nói, đây là chuyện xảy ra tối hôm qua, đối với hắn mà nói lại là chuyện đã xảy ra ba bốn vạn năm trước.
Ghi hận ba bốn hơn vạn năm, hơn nữa cho dù lưu lại cạm bẫy cũng không phải là vì giết chết Tân Mục mà thông báo chân thân của hắn, Lạc Vô Song chấp nhất có thể nói đáng sợi
Hắn tình nguyện khiến cho cạm bẫy của mình vô hiệu, cũng muốn lưu lại tính mạng của Tần Mục, bởi vì hắn muốn đích thân tới lấy.
Tân Mục dẫn theo cái rương trốn thật xa. Lúc này đã qua buổi trưa, mặt trời ngả về phía tây, mặt trời trên mảnh sa mạc cát vàng lớn này hình như không phải cùng một mặt trời ở Duyên Khang. Thế giới này cùng Duyên Khang hình như cũng không phải cùng một thế giới. Hắn cưỡi Long Kỳ Lân dẫn theo cái rương ở trong sa mạc lớn chạy như điên, mảnh thế giới này hình như vĩnh viễn không có điểm cuối, không nhìn thấy được chân trời, đi không đến giới hạn cuối.
Thậm chí, hắn tìm không được cái khe nứt nhìn thấy lúc mình tới đây.
Trên trán của Tần Mục xuất hiện mồ hôi lạnh. Nếu không đi ra khỏi đây được, cho dù Lạc Vô Song không tới giết hắn, hẳn cũng sớm muộn sẽ chết ở địa phương cổ quái này.
Hoặc chết khát, hoặc chết đói, hoặc tịch mịch khiến hắn phát cuồng mà chết, hoặc cô độc sống quãng đời còn lại mà chết.
- Không nên kinh hoảng, không nên kinh hoảng, dụng tâm suy nghĩ.
Hắn cố gắng tĩnh tâm, cẩn thận nhớ lại con đường lúc mình tới, sa mạc lớn mênh mông, hắn đã không thể nhận ra được con đường tới đây. Hơn nữa nếu có thể tìm được đường trở về, hắn cũng quyết không thể đi theo con đường kia.
- Tinh Ngạn không đuổi theo chúng †a, hắn nhất định sẽ canh giữ ở chỗ lối vào vết nứt, ôm cây chờ thỏ, chờ ta tự động đưa tới cửa.
Ánh mắt của Tân Mục chớp động, ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng lặng lẽ nói:
- Ta đã từng ở đầu nguồn con sông, mảnh sông này cắt ngang qua chỗ vách núi gãy Đại Khư, nhìn thấy trời có năm tầng, là trời năm thế giới trùng điệp với nhau! Năm tầng trời trùng điệp, có ý nghĩa thế giới này còn có lối ra khác. Ta có thể thông qua lối ra khác, trở về Đại Khư. Trong con ngươi của hắn có từng Tầng trận văn xoay tròn. Điều khiển ngựa phải bằng cương, hắn lại mặc cho Long Kỳ Lân chạy ngược chạy xuôi, hắn chỉ nhìn lên trên không trung.
Đến buổi tối, Long Kỳ Lân không dám đi về phía trước, nhảy đến trên cái rương. Tân Mục lại gác chéo chân nằm ở trên cái rương, nhìn khoảng không ban đêm đen nhánh. Cái rương lại đang vượt qua cồn cát, chạy về phía xa.
Lại đến ban ngày, hẳn trở nên tiều tụy hơn rất nhiều, hai mắt đầy tơ máu nhưng vẫn mở trừng hai mắt không dám lười biếng chút nào.
Cuối cùng, Tân Mục nhìn thấy được một đám mây màu.
Thế giới này khắp nơi đều là sa mạc, không có một chút hơi nước, nhưng mà đám mây màu này lại chẳng biết tại sao trong lúc bất chợt xuất hiện. Hơn nữa còn là xuất hiện trước một mảng nhỏ, sau đó càng lúc càng lớn.
Tân Mục tỉnh thần đại chấn, xoay người dựng lên, cười ha ha:
- Trời không tuyệt đường người, phần nhiều chính là người tự tuyệt đường của mình, buông tha hi vọng mà thôi! Ta không buông tha, ta lại có thể sống ra ngoài!
Hắn đặt cái rương ở trên lưng của Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân bay lên, phóng về phía đám mây màu này.
Lại ở thời điểm bọn họ đi qua thế giới này, trong vách núi có thần quang lắc lư. Trong thần quang là một thế giới khác với sắc thái rực rỡ, thực vật cao lớn, hoa lớn đủ mọi màu sắc.
Thần quang giống như thác nước từ giữa vách núi chảy ra, nối liên hai thế giới.
Ảo ảnh của một thiếu nữ đạp trên đóa hoa từ thế giới kia đi tới, nhìn về phía một hàng chữ trên vách núi này, khế nói:
- Còn kém hai trăm năm lại đến bốn vạn năm, ngươi bây giờ cũng đã ra đời đi? Ta còn đang chờ ngươi.
Mặt nàng mang theo một chút u oán, khẽ nói:
- Ta còn sống nhưng bốn vạn năm năm tháng, trước sau không thể quên được ngươi. Ta không dám già đi, chỉ sợ ngươi sẽ không nhận ra ta.
Đột nhiên, bên cạnh tấm bia đá không ngừng hở ra. Tấm bia đá vang lên âm thanh dữ dội, từng khối đá vỡ ra, trong khoảnh khắc dựng thành một cánh cổng vòm bằng đá.
- Thiên Ma giáo chủ Tân Mục, ta cuối cùng chờ được ngươi! Một bóng người cụt một tay xuất hiện ở phía bên kia của cánh cửa, phía sau lưng hắn mang trường đao, tiếng cười như khóc như than.
Ánh mắt thiếu nữ trong thần quang và bóng người cụt một tay trong cánh cửa kia gặp nhau, trong lòng đêu chấn động.
- Dư nghiệt của Thượng Hoàng!
- Tà ma ngoại vực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận