Mục Thần Ký

Chương 2242: Ngu dân của Nam Thiên (3)

Chương 2242: Ngu dân của Nam Thiên (3)Chương 2242: Ngu dân của Nam Thiên (3)
Bên trong Nam Thiên, ánh lửa càng lúc càng nhiều, mỗi chư thiên đều có trăm vạn ánh lửa rơi xuống, nhưng sau khi rơi xuống đất lại hóa thành tàn lửa tiêu tan.
Đột nhiên, một ánh lửa rơi xuống mặt đất, khiến sông núi chấn động. Ánh lửa đó hóa thành thân hình của Hỏa Thiên Tôn. Hắn lăn hơn mười dặm, lúc này mới dừng lại.
Hỏa Thiên Tôn gian nan bò dậy, thở hồng hộc:
- Ta vẫn chưa chết...
Thân thể hắn loạng chà loạng choạng, đột nhiên vết thương phát tác, "bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, hai tay chống đất, cười ha hả nói:
- Chỉ cần ta sống qua kiếp nạn này thì vân còn phần thắng, còn có thể chờ đợi thời cơ trở mình... Ta có thể đi nương nhờ Mục Thiên Tôn, đúng rồi, ta có thể đi nương nhờ Mục Thiên Tôn!
Hai mắt hắn dần sáng lên, nhìn chằm chằm mặt đất, trong mắt tràn đầy hy vọng:
- Vân Thiên Tôn là bằng hữu cả đời của ta, hắn không chỉ một lần mời ta cùng liên thủ chống lại Thiên Đình. Ta đi nương nhờ hắn, hắn nhất định sẽ không từ chối. Ha ha, bây giờ Mục Thiên Tôn đang thất bại thảm hại, ta đi đến, trái lại sẽ thành khách quý của hắn, hắn không thể không trọng dụng ta! Ha ha, Khai Hoàng chết rồi, ta đã là cường giả mạnh nhất Nhân tộc...
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
Hỏa Thiên Tôn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trước là một sơn thôn nhỏ, trong sơn thôn đều là gia đình nông dân, sinh sống bằng nghề nông.
Tiếng bước chân phát ra từ một lão nông trên mặt đầy nếp nhăn, trông hắn có vẻ bảy, tám mươi tuổi, nhưng tuổi thật cũng không đến năm mươi.
Điều kiện sinh hoạt quá khổ cực, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, già nhanh hơn là chuyện bình thường.
Có lẽ lão nông kia đang làm nông, bên cạnh là một cái hố phân, trong tay hắn cầm một cái cào phân, vừa nấy có lẽ hắn đang cào phân bón, trên cơ thể vẫn còn mang theo một mùi hôi của phân bón.
Lão nông trừng mắt, đôi mắt lão bị mờ tiến lại gần, nghiêm túc cẩn thận đánh giá hắn, run rẩy nói:
- Ngươi, ngươi là Hỏa Thiên Tôn?
Hỏa Thiên Tôn gật gật đầu, nói:
- Ta là người thống trị Nam Thiên Hỏa Thiên Tôn, thôn của các ngươi có linh đan diệu dược không? Hiện tại thương thế của †a rất nặng... Lão nông kia vừa mừng vừa sợ, vung cái cào phân lên, đập mạnh xuống, ba đầu nhọn của cái cào cắm trên trán Hỏa Thiên Tôn, đánh đến mức khiến ánh lửa tán loạn, bắn phân bón lên cả mặt hắt!
- Ngươi...
Đầu óc Hỏa Thiên Tôn lờ mờ.
Lão nông kia thấy chưa cào chết hắn, lại vung cái cào phân lên lần nữa, đập mạnh xuống, trong giọng nói mang theo vui mừng:
- Mau đến đây! Người đâu mau tới đây! Hỏa tắc phản bội Thiên Đình rơi xuống thôn của chúng ta! Chúng ta giàu rồi!
Hỏa Thiên Tôn lửa giận công tâm, chẳng qua là thương thế quá nặng, khó có thể giấy giụa đứng lên.
Chỉ thấy già trẻ gái trai và thanh niên trai tráng trong thôn huy động toàn lực đi ra, có người cầm dao làm bếp trong tay, có người câm móc xích, cào đất, búa, cuốc, xẻng, ào áo vọt tới, hô đánh hô giết!
Những thôn dân này vây quanh hẳn để đánh, đủ loại nông cụ đánh lên thân thể hắn.
Nhưng sao bọn họ có thể làm Hỏa Thiên Tôn bị thương được? Mặc cho bọn họ công kích như thế nào cũng không làm gì được một cọng lông tơ của Hỏa Thiên Tôn.
- Vì sao các ngươi giết ta?
Hỏa Thiên Tôn vừa giận vừa sợ, khàn giọng nói:
- Các ngươi, đồ vong ân phụ nghĩa này, là ta! Là ta bảo vệ Nam Thiên, bảo vệ mấy tên dân đen các ngươi! Bằng không các ngươi đã sớm chết rồi!
Không biết hắn lấy đâu ra chút sức mạnh đẩy các thôn dân đang đánh người ra, miễn cưỡng đứng dậy, dùng tay tóm được cổ của lão nông cào phân bón kia, xách lão nông lên.
Thôn dân xung quanh sợ hãi nhìn hắn, không dám nhúc nhích.
Lão nông kia vùng vẫy, yếu ớt nhưng lại hít mạnh một hơi, kêu lên:
- Hỏa cẩu, ngươi còn dám mạnh miệng? Ngươi không trung thành với vua chính là tội lớn, lời dạy của Thánh Nhân có nói, không trung với vua chính là cầm thú mà người người phải diệt trừ! Ngươi chính là cầm thú!
Hỏa Thiên Tôn phun ra một ngụm máu tươi, "Lời dạy của Thánh Nhân" mà Nam Thiên giáo dục Nhân tộc là do hắn biên soạn, cũng vì quyển "Lời dạy của Thánh Nhân" này mà hắn được Thiên Đình phong làm Thánh Tôn trong Thiên Tôn.
Những thôn dân khác cùng nhau tiến lên, dao làm bếp, móc xích, cào đất, búa, cuốc chặt tới tấp về phía hắn, đồng loạt nói:
- Đánh chết kẻ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa này! Xách đầu hẳn đi lĩnh thưởng, chúng ta chính là Thần tộc rồi!
- Thân thể tên phản tặc này cứng quá, không chém chết được hắn!
- Nhanh! Giết chó, giội máu chó mực lên hắn, phá phép thuật của hắn!
Người dân trong thôn vẫn không ngừng đánh, ai cũng muốn đánh chết hắn. Hỏa Thiên Tôn giận dữ, nhưng đúng lúc này, đột nhiên một chậu máu chó đen giội lên mặt hắn.
Hỏa Thiên Tôn tê dại đứng ở đó, bị máu chó đen xối khắp toàn thân.
Một ít máu chó đen chảy vào mi tâm hẳn, nơi đó là một lỗ thủng bị Tổ Thần Vương xuyên nhục thân Thiên Công qua, thông từ trước ra sau, máu chó chảy vào. đầu óc hẳn. Đổi lại là người bình thường thì đã sớm chất rồi, nhưng Thiên Tôn dù sao cũng là Thiên Tôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận