Mục Thần Ký

Chương 1791: Hồng Thiên Tôn mặt mũi hiền lành (2)

Chương 1791: Hồng Thiên Tôn mặt mũi hiền lành (2)Chương 1791: Hồng Thiên Tôn mặt mũi hiền lành (2)
Đại tướng các quân Thiên Đình lần lượt bước ra nghênh đón và hành lễ, sau đó thỉnh tội:
- Chúng thân vô dụng, bị Thiên Phương Thành cản lại ở chỗ này, mãi không thể phá được thành, tiêu diệt loạn đảng! Xin Thiên Tôn trách phạt!
Hồng Thiên Tôn cười ha ha nói:
- Chỉ là chuyện nhỏ, không cần thỉnh tội. Đợi ta xem qua cảnh tượng đối diện một chút.
Hắn tới trước trận, quan sát Thiên Phương Thành, nhìn bốn mươi tám đạo binh Thiên Đạo trôi nổi trên thành một láy, nghiêng tai lắng nghe đạo âm đạo minh của Thiên Đạo rồi cười nói:
- Thật sự là bảo bối tốt. Tổ Thần Vương luyện thành bảo vật Thiên Đạo, hợp bốn mươi chín bảo vật Thiên Đạo thành một chí bảo Thiên Đạo thiên biến vạn hóa. Đáng tiếc bị Thái Đế đánh vỡ, tuy luyện lại được một bộ nhưng bảo vật Thiên Đạo do hắn luyện chế làm sao có thể so sánh được với loại đạo binh mà Thiên Đạo tự biến hóa? Thiên Công cũng không luyện được bảo vật tốt, chỉ có thời khắc sinh tử này mới có thể hình thành nên một bảo vật như vậy, thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Chư tướng không dám nói nhiều.
Hồng Thiên Tôn hỏi:
- Các Thiên Tôn khác đã tới chưa?
Chư tướng đồng loạt lắc đầu, nói:
- Chưa đến.
- Ta bị phản loạn Nguyệt Thiên Tôn của Thiên Minh cản trở, bởi vậy mới chậm trễ. Ta còn tưởng mình đến chậm, không ngờ lại là người đầu tiên tới nơi này. Hồng Thiên Tôn mặt mày rạng rỡ, nét mặt hồng hào, cười nói:
- Các ngươi rút lui một phần binh lực trước, mở một lỗ hổng để người của Huyền Đô đi vào Thiên Phương Thành. Chờ đạo. binh Thiên Đạo của hắn hình thành, ta sẽ công phá.
Hắn là người hiền lành lừng lẫy nổi danh trong mười Thiên Tôn, không trách chư tướng, cũng không giết những bại tướng tế cờ khiến cho tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Có điều Hồng Thiên Tôn lệnh cho bọn họ mở đường để phản quân Huyền Đô tập hợp, để đạo binh Thiên Cương hình thành khiến người khác khá khó hiểu.
- Đa số Thiên Tôn đều coi trọng bốn mươi chín đạo binh Thiên Đạo này, còn nói Thiên Công cũng không luyện được đạo binh này.
Mạnh Vân Quy nói với Thương Bình Ẩn:
- Nếu đạo binh này hình thành, chỉ sợ khi bốn mươi chín đạo binh Thiên Đạo kết hợp, uy lực vô biên. Hồng Thiên Tôn từ trước tới nay không thích tranh đấu với người khác, hắn có thể phá vỡ những đạo binh này hay không?
Thương Bình Ẩn nói:
- Hồng Thiên Tôn thâm sâu khó lường, chúng ta khó có thể đoán được.
Mà trong Thiên Phương Thành, Đế Thanh đợi chờ đã lâu, từ đầu tới cuối vẫn không thấy Hồng Thiên Tôn đến đánh, trái lại trận doanh Thiên Đình lại mở đường, dường như là để cho người chạy trốn trong thành dùng. Hắn yên tâm, cười nói:
- Hồng Thiên Tôn là kẻ vô dụng nhất trong mười Thiên Tôn, không dám thách đấu Thiên Phương, cho nên mở đường, cố gắng để chúng ta chạy trốn, phân tán binh lực của chúng ta. Nhưng mà ta hết lần này tới lần khác ta đều làm ngược lại, để càng nhiều người đi vào!
Binh lực và dân chúng từ Huyền Đô di chuyển tới càng ngày càng nhiều. Mười ngày sau, Hồng Thiên Tôn vẫn không tiến đánh, mà cuối cùng đạo binh Thiên Cương cũng hình thành.
Thiên Phương Thành được bao bọc trong đạo uy Thiên Đạo mạnh mẽ, thiên uy mênh mông, từng đường Thiên Đạo khiến cho tinh thần Thần Ma và dân chúng bình thường trong thành tăng gấp trăm lần, tự tin hơn gấp trăm lần!
Tần Mục triệu tập đám người Điền Thục tới, nói:
- Hồng Thiên Tôn sắp ra tay. Hắn không biết chúng ta ở trong thành, trận chiến này chúng ta chỉ chặt đứt một tay hẳn, cướp lấy đạo binh Thiên Cương.
- Vậy những dân chúng trong thành thì sao? Triết Hoa Lê hỏi.
Tân Mục lặng im, lắc đầu nói:
- Bảo vệ mạng sống của chúng ta trước đã, những người khác...
Khóe mắt hắn giật giật:
- Sau này tính tiếp!
Ầm!
Đột nhiên, ngoài thành vang lên chấn động kịch liệt, vạn đạo dâng trào. Đám người Tần Mục vội vàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một gương mặt to lớn, mày trắng râu trắng từ từ bay lên, che kín bầu trời trước Thiên Phương Thành, che kín ngôi sao xung quanh Thiên Phương Thành!
Dường như khuôn mặt khổng lồ của hắn khiến mặt trời và những ngôi sao vận hành vây quanh Thiên Phương Thành trở nên nhỏ bé như hạt bụi.
Đó là khuôn mặt của Hồng Thiên Tôn, mày trắng râu trắng, mặt mũi hiền lành. Thế nhưng giờ đây, vị Hồng Thiên Tôn mặt mũi hiền lành này lại thò bàn tay lớn ra, đánh về phía Thiên Phương Thành!
Đế Thanh tức giận hét to, bay lên trời, kêu lớn:
- Hồng Thiên Tôn, Hồng lão nhi, cuối cùng ngươi cũng ra tay! Phải để ngươi mở mang kiến thức về đạo uy của Thiên Đạo kinh khủng đến mức nào! Các con, thôi thúc đạo binh Thiên Đạo!
Trên bầu trời Thiên Phương Thành, từng đợt uy năng đạo binh Thiên Đạo bị kích động, đạo uy Thiên Đạo được thi triển đến cực hạn, đánh vào khuôn mặt của Hồng Thiên Tôn!
Hồng Thiên Tôn nở nụ cười tươi khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp, sau đầu hẳn vang lên đạo âm vang dội như vạn đạo vây quanh, một vầng sáng to lớn xuất hiện sau đầu hẳn, trong vầng sáng, từng Thiên Cung hiện lên tạo thành một vùng Thiên Đình, hào quang vạn trượng.
Đạo binh Thiên Đạo đánh còn chưa đánh đến mặt hẳn thì uy năng đã trực tiếp bị uy năng băn ra từ Thiên Đình xóa xổ.
Ầm!
Một ngôi sao nổ tung, vô số sinh linh Huyền Đô trên ngôi sao chạy trốn, khóc than, nhưng sau một giây đã theo ngôi sao cùng hóa thành tro bụi.
Ầm ầm ầm!
Ngôi sao xung quanh Thiên Phương Thành ào ào dập tắt trước bàn tay to lớn của Hồng Thiên Tôn. Bàn tay Hồng Thiên Tôn còn chưa hạ xuống, mặt trời đã dập tắt, mặt trăng vỡ nát, ngay sau đó tan tành.
Thiên Phương Thành đất rung núi chuyển, tường thành kiên cố không thể phá hủy ào ào sụp đổ, từng tòa kiến trúc hóa thành cát bụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận