Mục Thần Ký

Chương 1390: Thành Vô Vọng đẫm máu

Chương 1390: Thành Vô Vọng đẫm máuChương 1390: Thành Vô Vọng đẫm máu
Cho dù bọn họ thần thông quảng đại, nhìn thấy cảnh tượng này thì da đầu cũng không nhịn được mà run rẩy, không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, rốt cuộc vị Mục Thiên Tôn này đang làm gì.
Mà dường như những người di chuyển thi thể Tân Mục không nhìn thấy bọn họ, tùy ý để bọn họ xuyên qua thế giới này.
Hồ Mộng Điệp thử chém mấy Tân Mục, nhưng chỉ thấy những Tân Mục đó sau khi chết đi nhanh chóng biên thành bộ xương khô.
- Đây không phải là chân thân của hắn.
Cuối cùng bọn họ cũng đến tận cùng của thế giới, nơi đó là một cánh cửa. Tần Mục không ngừng ra ra vào vào cánh cửa đó, chuyển rất nhiều thi thể từ sau cửa tới. Mọi người liếc nhau, đi vào bên trong cửa.
Hồ Mộng Điệp vô cùng sửng sốt, hình như họ đến lối vào của thế giới khác, nhìn xung quanh, đâu đâu cũng có nhà lớn, thành phố thành thị, trăm triệu người đang sinh hoạt, rộn ràng tưng bừng, rất là náo nhiệt.
Mọi người đi tới tòa nhà phía trước, tất cả đều kinh ngạc khi thấy những người sống ở đây đều là Tân Mục!
Đột nhiên, tất cả Tân Mục đều quay đầu nhìn bọn họ, ánh mắt rất quỷ dị.
Da đầu mọi người tê dại, đi về phía trước dưới cái nhìn chằm chằm của Tần Mục.
Đúng lúc này, sắc mặt của một Thần Nhân chợt quỷ dị, mặt mày méo mó giống như hai khuôn mặt kịch liệt chấn động, rất nhanh đã hóa thành mặt của Tân Mục! Hồ Mộng Điệp không nói năng gì đã giết chết Thân Nhân kia, nghiêm nghị nói:
- Đi maul
Những Thần Nhân khác vội vàng đuổi theo nàng, bay lên phía xa của tận cùng thế giới, mà ở phía dưới, vô số Tân Mục khác bay lên, tấn công bọn họ.
Đám người Hồ Mộng Điệp nhanh chóng ngăn cản, đột phá vòng vây, trên bầu trời, từng chùm ánh sáng rực rỡ lóe lên, vang lên ong ong.
Một Thần Nhân bỗng nhiên thay đổi diện mạo, hóa thành Tần Mục, ra tay với bọn họ.
Đám người Hồ Mộng Điệp bị cường giả cảnh giới Lăng Tiêu này đả thương, cuối cùng cũng giết chết hắn, chạy thoát khỏi thế giới điên loạn kia.
Bọn họ đi đến thế giới thứ ba, vẫn chưa hết sợ hãi thì đã thấy người người rơi từ trên trời xuống, liên tục nhảy múa trong thế giới này.
Hồ Mộng Điệp nhìn lên, chỉ thấy bên ngoài bầu trời là vòi rồng đen, thứ rớt từ không trung xuống chính là những con quỷ đói, những con quỷ đói kia chính là linh hồn Hắc Sa bị vỡ nát, tập hợp oán niệm và ác niệm mà sinh ra.
Nhưng điều quỷ dị là, không biết vì sao những con quỷ đói kia lại rơi xuống nơi này, trong lúc rơi xuống, diện mạo của chúng cũng biến hóa kịch liệt, vô số khuôn mặt khác đang giãy giụa dưới lớp da.
Bịch, bịch, bịch.
Từng con quỷ đói một đáp xuống đất ngay trước mặt bọn họ, đám quỷ đói giấy giụa bò dậy, rất nhanh chóng mọc ra huyết nhục, có thân thể.
Đám quỷ đói ngẩng đầu, khuôn mặt bọn chúng đã biến thành mặt của Tần Mục, ánh mắt quỷ dị nhìn bọn họ. Linh hồn Hắc Sa trong cơ thể của những con quỷ đói đó trong cũng biến hóa kỳ lạ, hóa thành ba hồn bảy phách hoàn chỉnh, có nguyên thần, nhưng mỗi hồn phách đều là dáng vẻ của Tân Mục.
Thế giới này giống như một cơn ác mộng khủng khiếp, đám người Hồ Mộng Điệp hét lớn, điên cuồng bay về phía trước, cố gắng thoát cơn ác mộng này.
Còn thêm cả Thần Nhân của thế giới này bị đồng hóa, đánh nhau với bọn họ.
Vào lúc Hồ Mộng Điệp chạy thoát khỏi thế giới này, bên cạnh nàng đã không còn một ai, những cường giả nàng mang tới đều hóa thành Tân Mục, chết tại dọc đường, chỉ sót lại nàng là không bị đồng hóa.
Nàng xuyên qua từng thế giới, sợ hãi trong lòng tan biến, sát tâm càng ngày càng mạnh:
- Tu vi của ta mạnh mẽ, Mục Thiên Tôn không đồng hóa được tal
Hắn đã hết cách!
- Nàng không biết mình xuyên qua bao nhiêu thế giới, cuối cùng khi thoát khỏi thế giới cuối cùng, đột nhiên nàng đã ra khỏi bên ngoài thế giới.
Hồ Mộng Điệp nhìn về phía trước, thấy Tần Mục đang ngồi trước mặt nàng, quay lưng lại với nàng.
Sau lưng Tần Mục, từng thế giới trong mộng đan xen vào nhau giống như vòng tròn lớn ôm vòng tròn bé, không biết bao. nhiêu lớp, những luồng sáng từ trên đỉnh thế giới này không ngừng lóe lên, giấc mơ trong thế giới này tuần hoàn theo chu kỳ, kéo dài vô tận.
Hơn nữa nàng không ngừng du hành khắp thế giới trong giấc mộng của Tần Mục.
Sát ý của Hồ Mộng Điệp mãnh liệt, nàng không dám tấn công từ sau lưng của Tân Mục, kẻo lại rơi vào thế giới trong giấc mộng của hắn.
Nàng lặng lẽ bước đi, cố gắng vòng qua phía trước Tần Mục.
Nhưng vào lúc này, Tân Mục đột nhiên tỉnh lại, mở mắt, mỉm cười nhìn nàng.
- Mục Thiên Tôn.
Hồ Mộng Điệp nghiến răng, Thiên Cung phía sau mở ra, nguyên thần sừng sững đứng trước điện Lăng Tiêu, nguyên thần của nàng đã đến bên ngoài điện Lăng Tiêu.
Thần Chỉ tu luyện tới cảnh giới Lăng Tiêu phải liên tục leo lên bậc thang phía trước điện Lăng Tiêu, mỗi bước tiến lên đều là Đế uy không gì sánh được, có thể leo lên bậc thang của điện Lăng Tiêu để đến trước điện đều là người có tư chất tuyệt đỉnh! Nàng chính là một trong những người như vậy!
Tân Mục đứng dậy, mỉm cười nói:
- Chúng ta lại gặp mặt. Còn nhớ ngươi là ai không?
Hồ Mộng Điệp giật mình, mở miệng nói:
- Ta đương nhiên là...
Trong đầu của nàng đột nhiên trống rỗng, nàng không nhớ rõ bản thân là ai, vì sao muốn tới nơi này!
Hồ Mộng Điệp lắc đầu, trong lòng vô cùng sợ hãi:
- Thật ra ta là ai?
Tân Mục cười nói:
- Ngươi còn nhớ ta là ai không?
- Ngươi là Mục Thiên Tôn!
Hồ Mộng Điệp trợn mắt, câu nói này không phát ra được, ký ức liên quan tới Mục Thiên Tôn đang tan biến dân.
Nội tâm nàng rất sợ hãi, đột nhiên cắn lưỡi một cái, thò tay lấy ra cọc gỗ cao lớn ầm một tiếng cắm trên mặt đất, nghiêm nghị nói:
- Thành Vô Vọng!
Cọc gỗ cắm trên mặt đất vang lên từng tiếng soạt soạt từ bên trong. Từng vòng tuổi của cọc gỗ kia hiện ra ngoài, càng lúc càng lớn, vòng tuổi của cọc gỗ tách ra hình thành lên từng tầng kiến trúc!
Hồ Mộng Điệp thi triển pháp lực, thúc phát uy năng thần binh của bản thân, cọc gỗ nhanh chóng hóa thành một thần thành tráng lệ, phạm vi chiếm hơn mấy ngàn dặm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận