Mục Thần Ký

Chương 2358: Lão tử làm phản rồi @)

Chương 2358: Lão tử làm phản rồi @)Chương 2358: Lão tử làm phản rồi @)
- Nếu như Thiên Đế tới hỏi, ngươi cứ nói thẳng với hẳn, ta tới Chung Cực Hư Không lạc ấn đại đạo. Đợi tới khi thành đạo ở thế giới này rồi, ta có thể sở hữu hai đạo hoa và ba đạo quả. Chỉ cân nhục thân của ta tách rời, ta có thể hóa thành năm người thành đạo giúp đỡ hắn.
Hư Thiên Tôn thâm kinh ngạc:
- Năm người thành đạo?
Điện chủ Linh Quan phi thân lên, một bước là một Trọng Thiên, sau ba mươi sáu bước, hắn đã bước đến Chung Cực Hư Không.
- Vũ trụ non trẻ này vẫn chưa có nhiều người thành đạo, đáng tiếc cho sáu tỉ năm lịch sử lại bị lãng phí như vậy!
Điện chủ Linh Quan cảm ứng được dao động Đại La Thiên truyền tới từ Chung Cực Hư Không. Hắn chỉ quan sát thấy có vài Đại La Thiên, thế là không khỏi lắc đầu.
Hắn ngồi xuống, bắt đầu lạc ấn đại đạo của mình, ngay cả gió lạnh của Chung Cực Hư Không cũng không mảy may ảnh hưởng đến hắn. Hắn thành đạo ở vũ trụ quá khứ, không thành đạo trong vũ trụ này, cho nên hắn phải lạc ấn đại đạo của bản thân vào Chung Cực Hư Không thì mới có thể khiến thực lực tu vi của mình phát huy đến cực hạn.
Nếu như là lúc bình thường, hắn có thể lựa chọn nhập thế để tu hành, tu luyện một con đường thành đạo khác với con đường trong vũ trụ trước đây, mà đây cũng chính là con đường tu luyện chính thống của Di La Cung.
- Thế nhưng trong vũ trụ này có Thất công tử, ta không thể tu luyện theo phương thức chính thống kia được! Dù gì đó cũng là Thất công tử...
Đại quân Thiên Đình trùng trùng điệp điệp cách Nguyên Giới càng ngày càng gần, thế nhưng lượng hao hụt trong quãng đường này rất lớn, ngay cả tài lực kinh người của Thiên Đình cũng không thể chống đỡ nổi.
Càng quan trọng hơn là, Diên Khang đã cắt đứt tất cả cầu Linh Năng Đối Thiên của Thiên Đình, khiến Thiên Đình mất đi khả năng thống trị với chư thiên vạn giới. Không có lượng tài nguyên của chư thiên vạn giới làm hậu thuẫn, khi Thiên Đình xuất binh tấn công Diên Khang, chỉ một chút ít hao hụt cũng khiến Thiên Đình không kham nổi.
Mạnh Vân Quy được hạ lệnh tiến về Nam Thiên, vơ vét tài nguyên của các chư thiên Nam Thiên. Đệ tử Viêm Nhai Tử của Hỏa Thiên Tôn nghe tin vội vàng nghênh đón, đích thân khoản đãi, sau khi nhận được ý chỉ của Thiên Đế thì lập tức hạ lệnh để các chư thiên Nam Thiên đưa các loại tài nguyên tới.
Mạnh Vân Quy dừng chân ở Nam Thiên hơn mười ngày, đợi đến khi Viêm Nhai Tử chuẩn bị xong xuôi, hàng trăm con thuyền chở hàng hóa đã xếp thành một hàng dài trên nhánh sông Thiên Hà.
Viêm Nhai Tử cung tiễn Mạnh Vân Quy, nói nhỏ:
- Hạ quan nghe nói Thiên Sư là Nhân tộc, thích kỳ trân dị bảo. Thiên Sư, chiếc lâu thuyền nhỏ cuối cùng là của hạ quan tặng cho Thiên Sư.
Mạnh Vân Quy lên thuyền, trong lòng vô cùng coi thường Viêm Nhai Tử. Đợi đến khi tới boong thuyền, hắn mới hạ lệnh:
- Mở khoang thuyền, kiểm tra quân nhu, đừng để thiếu gì.
Thân quan mở khoang thuyền ra, Mạnh Vân Quy nhìn vào bên trong, không khỏi sững sờ, chỉ thấy trong khoang thuyền đầy ắp Nhân tộc, có người già, có thanh niên trai tráng.
Mạnh Vân Quy choáng váng, Viên Nhai Tử vội vàng cười nói:
- Thiên Sư yên tâm, ta tuyệt đối không để thiếu gì! Nhân tộc của Nam Thiên, hễ là người trên bốn mươi tuổi đều được đưa tới đây! Hiện có hai trăm chiếc thuyền, đằng sau vẫn còn một lượng thuyền nô lệ nữa được đưa qua...
Mạnh Vân Quy nắm lấy cổ áo hắn, nhấc hắn lên, khàn giọng nói:
- Thứ ta muốn là quân nhu!
- Thiên Sư, đây chính là quân nhu!
Viêm Nhai Tử giấy giụa một hồi nhưng không thoát ra được, chỉ đành vội vàng nói:
- Thời kỳ Hỏa tặc thống trị, Nhân tộc bảy mươi tuổi đều sẽ được hiến tế, nhưng đó đã là quy tắc cũ, hiện giờ Tổ Thần Vương đã đưa ra quy tắc mới, bốn mươi tuổi là có thể hiến tế được rồi! Thiên Sư yên tâm, bọn họ đều rất tình nguyện!
Hắn quay đầu hỏi vọng vào trong khoang thuyền:
- Các ngươi tình nguyện sao?
Nhân tộc trong khoang thuyền đồng thanh nói:
- Lão gia, bọn ta tình nguyện!
Mạnh Vân Quy vô lực thả Viêm Nhai Tử xuống, vỗ bả vai hắn, thì thào:
- Viêm Nhai Tử, ngươi làm tốt lắm, làm tốt lắm...
Đội thuyền quân nhu xuất phát, Mạnh Vân Quy đứng trên boong thuyền, liên tục siết chặt nắm đấm, nhưng cũng liên tục thả lỏng ra. Hắn không ngừng ngoái đầu nhìn về phía đội thuyền dài dằng dặc kia, nhưng cũng không ngừng quay đầu lại. - Ta phải đích thân đưa những Nhân tộc này tới đại quân Thiên Đình, đích thân đưa bọn họ tới làm lương thực cho Thần Ma Thiên Đình...
Hắn mơ màng, một giọng nói giống như một cơn ác mộng quanh quẩn trong đầu hắn bỗng vang lên.
- Ta có một giấc mơ... Ha ha, không ngờ lại tàn khốc đến như vậy...
Hắn hộc máu, nhưng khí sắc tốt hơn rất nhiều.
Viêm Nhai Tử đưa mắt nhìn đội thuyền quân nhu đi xa, đang định quay về chuẩn bị thêm nhiều nô lệ thì đột nhiên giọng nói của Mạnh Vân Quy truyền tới:
- Viên Nhai Tửi
Viêm Nhai Tử vội vàng quay người lại, cười nói:
- Mạnh Thiên...
Một vệt ánh sáng lóe lên, mi tâm của hẳn bị xuyên thủng!
Thế giới trước mắt Viêm Nhai Tử sụp đổ, dần chìm vào bóng tối. Hắn chỉ còn nghe thấy giọng nói mang theo vui mừng của Mạnh Vân Quy vang lên.
- Lão tử... làm phản rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận