Mục Thần Ký

Chương 1476: Thuyền giặc

Chương 1476: Thuyền giặcChương 1476: Thuyền giặc
Tân Mục vác Thần Cung lên, đang định rời đi thì đột nhiên trong lòng khẽ dao. động. Chỉ thấy một bé gái tết bím tóc hai sừng nhảy nhót chạy đến, tới trước rễ cây bị Thần Cung bắn thủng, quan sát một hồi, làm ra vẻ lắc đầu, hai bím tóc vung như trống lắc.
- Ngươi, ngươi...
Bé gái hai bím tóc lắc đầu thở dài:
- Vừa quay về đã gây ra chuyện này, hiện tại nên làm thế nào cho phải?
Tần Mục nghỉ ngờ quan sát bé gái, thử dò xét nói:
- Thái Dịch?
Thái Thủy Chi Noãn cũng nhận ra bé gái này, cười nói:
- Lão đạo huynh, sao lại hóa thành dáng vẻ này?
- Thuận tiện gặp người mà thôi.
Bé gái Thái Dịch nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi bắn thủng sợi rễ, chọc giận người kia, còn thay hắn mở ra một con đường. Tối nay, có lẽ người kia sẽ leo ra từ trong rễ cây. Mục đích của hắn là muốn đoạt lại thần binh, bắn chết ngươi!
Nàng không khỏi lắc đầu thở dài:
- Từ thuở khai thiên lập địa đến giờ, hắn đã muốn leo ra, leo hàng tỉ năm mới ra được một cánh tay. Ngươi thì hay rồi, vừa tới đã giúp hắn khai thông thông đạo. Tối nay hắn là đã có thể leo lên!
Tân Mục hơi chột dạ, thử dò xét nói:
~ Vị lão huynh này tồn tại trước vũ trụ? Đầu tiên hắn đưa cung ra, sau đó muốn xuyên ra ngoài hiện tại?
Sắc mặt bé gái nghiêm túc, gật đầu. - Vì sao hắn có thể xuyên từ bên trong cây ra ngoài?
Tân Mục không hiểu, thỉnh giáo:
- Theo ta biết, chất có thể thay thế, nhưng vì sao nhất định phải thông qua sợi rễ Đại Hắc Mộc để đến vũ trụ này.
- Bởi vì, trước khi vũ trụ hủy diệt, chỉ có cây này là không chết.
Bé gái Thái Dịch thở dài, nói:
- Vật chất của cây này không đổi, bất kể là vũ trụ này, vũ trụ trước, hay là vũ trụ trước trước nữa. Vì vậy đã giữ lại một lối đi để cho sinh vật vũ trụ có thể thông qua gốc cây này leo đến nơi này.
Tần Mục đã hiểu một chút.
Loại tình huống này gần giống với thần thông Vật Chất Bất Dịch của Lăng Thiên Tôn, đều là thông qua vật chất không đổi để xuyên qua.
- Vậy vì sao gốc cây này lại chết? Tân Mục thoáng nhìn đám người Sơ Tổ đang nhanh chóng chạy tới, lại tiếp tục hỏi.
- Ta chặt.
Bé gái kia tùy tiện nói:
- Chặt xong còn thả một mồi lửa.
Tân Mục và Thái Thủy trong trứng rợn tóc gáy.
Bé gái Thái Dịch nói:
- Thái Thủy đạo hữu, khi đó các ngươi còn tỉnh tỉnh mê mê, chưa có ý thức, Tạo Vật Chủ cũng chưa được sinh ra. Ta đã biết, chỉ cần cái gốc cây thế giới này còn tồn tại thì sẽ mang lại mầm họa không ngừng, vì vậy ta đã chặt đứt nó, phóng hỏa đốt. Chỉ là không ngờ tới cái gốc cây thế giới này vẫn không chết hoàn toàn.
Tân Mục liếc nhìn Thái Thủy Chi Noãn, giờ phút này Thái Thủy Chi Noãn cũng đang nhìn hắn. Lần này Mục Thiên Tôn bắn một tiễn, trái lại làm cho mầm tai hoạ trước kia hiện ra.
Bé gái Thái Dịch vuốt vuốt bím tóc, trầm ngâm nói:
- Tối nay, tên cường giả vượt thời đại này sẽ bò lên, đoạt lại Thần Cung, bắn chết Mục Thiên Tôn.
Sắc mặt Tần Mục trắng bệch, đột nhiên cười ha ha nói:
-Không phải Thái Dịch đạo huynh có một loại nước thần kỳ ư? Ngươi có thể múc một thùng nước lấp đầy rễ cây được không?
- Ngươi nghĩ loại nước đó bỗng dưng mà có?
Bé gái Thái Dịch lườm hắn một cái, nói:
- Loại nước đó, một ngày cũng chỉ được một thùng nhỏ, hôm nay đã sử dụng hết, không còn nữa.
Sắc mặt Tân Mục đau khổ.
Bé gái Thái Dịch xoay người rời đi, nói:
- Tối nay ngươi mang cung ở lại đây, chờ cái tên tiền sử kia đến. Khi đất rung núi chuyển, chính là lúc hắn cố gắng tới, ngươi chờ lúc đất rung núi chuyển, đếm đến mười thì giương cung rút tên, bắn tên về hướng đó. Đợi đến lúc bình minh, nếu hắn chưa ra thì không ra được nữa.
Trong lòng Tần Mục lo sợ, vội vàng nói:
- Đạo huynh, ngươi...
- Ngươi yên tâm, tối nay ta sẽ qua giúp.
Bé gái kia nhanh chóng biến mất không còn tăm tích.
Tần Mục nắm chặt Thần Cung, lấy lại bình tính, yên tâm hơn: - Dù sao Thái Dịch cũng là Cổ Thần cổ xưa nhất, đã thoát xác, không lươn lẹo như Thái Thủy. Có hắn ở đây, đêm nay nhất định có thể bình yên.
Đám người Sơ Tổ, người câm chạy tới, người mù ân cần hỏi:
- Mục Nhi có bị thương không? Nhanh để dược sư nhìn một chút!
Tần Mục liếc mắt lườm bọn họ, kể ra chuyện vừa rồi, đám người ngạc nhiên.
Tân Mục lộ ra vẻ ước ao, hỏi:
- Đêm nay ai muốn cùng ta trông giữ tại đây?
Người mù xoay người rời đi, nói:
- Chúng ta cũng có chính sự, người câm, đi thôi, chúng ta tiếp tục luyện chế bảo vật bên trong Lưu Ly Thanh Thiên Tràng.
Người câm đuổi theo hẳn, nói: - Đúng vậy, bảo bối trong Lưu Ly Thanh Thiên Tràng quá nhiều, muốn hoàn toàn luyện thành e rằng cần một vài năm. Dược sư, không phải ngươi còn có linh đan muốn luyện sao?
Dược sư vội vàng theo sau, quay đầu lại nói:
- Long béo, Yên Nhi, tới giúp ta nhóm lửa! Vân Gian, tên tiểu tử thối nhà ngươi còn đứng đó xem trò vui hả? Cha nuôi ngươi muốn chết, ngươi cũng muốn chết hả?
Long Kỳ Lân do dự một chút, lập tức lắc đầu vẫy đuôi đuổi theo, bỏ lại Tân Mục ở đó.
Yên Nhi nhét lồng đèn của Nguyệt Thiên Tôn vào tay Tân Mục:
- Công tử bảo trọng!
Dứt lời, chạy nhanh như một làn khói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận