Mục Thần Ký

Chương 2803: Có lẽ là cố nhân

Chương 2803: Có lẽ là cố nhânChương 2803: Có lẽ là cố nhân
Tân Mục im lặng đứng một bên ngắm nhìn. Một lúc lâu sau, Thân Nữ trong cung trăng kia thu kiếm, đến lúc này mới nhìn thấy hắn.
Hai người lặng lẽ đứng hồi lâu, nhìn nhau mỉm cười.
Thời gian ba tỉ năm rưỡi dài đến mức khiến thứ tình cảm giữa bọn họ đã không còn là thứ tình yêu giữa nam nữ, mà giống như một loại ký thác, không còn liên quan đến linh hồn hay xác thịt, cũng không còn liên quan đến dục vọng hay chiếm hữu, mà chỉ còn là một loại ký thác trên tinh thần mà thôi.
Loại ký thác này biến thành một nỗi nhớ nhung, mà nỗi nhớ nhung ấy lại hội tụ thành một bến bờ, có thể tạm thời neo đậu, không có sóng gió, không có phong ba, chỉ có yên bình và đẹp đẽ đến lạ kỳ. Tân Mục và Bạch Cừ Nhi ngồi trên bậc thêm đá của cung trăng. Giữa bọn họ đã từng có một thứ tình yêu nóng bỏng như lửa đốt. Khi đó, bọn họ cưỡi kiếm quang xuyên thủng trời đêm, rong ruổi trong hư không, khuấy động chòm sao, nhiễu loạn tinh hà.
Bọn họ yêu nhau, ngay cả màn trời Diên Khang cũng không thể nào che lấp được.
Khi ấy, bọn họ cả khả năng ở cùng một nơi, thế nhưng lại chậm trễ bởi rất nhiều chuyện. Hiện giờ gặp lại, thần thức xưa cũ lại dao động, dấy lên từng đợt sóng nước, tình yêu thăng hoa, hóa thành ký thác, không còn liên quan đến tình dục, không còn liên quan đến tương lai, không còn liên quan đến cảm nhận.
Bọn họ nói cười với nhau, tận hưởng vẻ đẹp của sự yên bình.
Rất lâu sau, Tân Mục đứng dậy, Bạch Cừ Nhi mỉm cười rồi nói:
- Sẽ còn gặp lại chứ?
- Sẽ, chỉ cần ngươi còn đợi ta.
Bạch Cừ Nhi đưa mắt nhìn hắn đi xa, ánh trăng mông lung mang theo năm tháng tuổi trẻ huy hoàng, nặng nề mà nhẹ nhõm.
Mặt trời mọc lên, ánh trăng của Diên Khang trở nên lờ mờ, khuất sau những đám mây.
Tần Mục gặp được Lãng Uyển trên một con thuyền, Lãng Uyển sau khi chuyển thế không còn dung nhan tuyệt thế của kiếp trước. Cách một khung cửa sổ trên boong thuyền, Tần Mục ngắm nhìn nữ tử đã từng khiến hắn hồn xiêu phách lạc này.
Hắn có thể nhìn thấy linh hồn của nàng, nhìn thấy những chuyện mà nàng đã trải qua trong kiếp này, nhìn thấy vô số kiếp trước của nàng.
Lãng Uyển như thể cảm nhận được ánh mắt của hẳn. Nàng quay đầu lại, nhìn hẳn qua một khung cửa sổ.
Lãng Uyển mỉm cười, bước đến khung cửa sổ rồi nói:
- Vị huynh đài này, chúng ta từng gặp nhau sao? Ngươi mang lại cho ta một cảm giác rất quen thuộc.
Nàng vô cùng cởi mở, dù rằng không còn dung mạo tuyệt thế của kiếp trước, song vẫn có phong thái siêu phàm thoát tục kia.
Tần Mục lắc đầu, nói:
- Chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc, có lẽ là cố nhân kiếp trước.
Lãng Uyển ngẫm nghĩ, nói:
- Ta cũng có một loại cảm giác rất quen thuộc, cứ cảm thấy hình như bản thân đã gặp ngươi ở đâu đó. Ngươi...
Nàng ngẩng đầu lên, thiếu niên hai bên tóc hoa râm đã biến mất.
Lãng Uyển cảm thấy mất mát, lẩm bẩm:
- Có lẽ là cố nhân, có lẽ là cố nhân... Rốt cuộc ngươi là ai...
Tân Mục quay về cố hương, nhưng lại không tìm thấy vị trí cũ của thôn Tàn Lão nữa, mà thay đó là nhà cao tầng, ngựa xe như nước, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
- Hình như ta nhận ra ngươi!
Thần Nhân do một con Kê Bà Long hóa thành nghiêm túc nói với hắn.
Tần Mục khẽ mỉm cười. Trong nụ cười của hắn, con Kê Bà Long kia bất giác nhớ lại những năm tháng bi thảm trong quá khứ, đợi đến khi bừng tỉnh thì Tân Mục đã không còn thấy tăm hơi.
Tân Mục quay trở về bên cạnh thê tử Linh Dục Tú. Thời điểm trận chiến Tổ Đình nổ ra, Linh Dục Tú được hắn đưa về Diên Khang. Với tư cách là một trong những vị đại đế xa xưa nhất của Diên Khang, Linh Dục Tú không hề tới thượng kinh của Diên Khang. Nàng hệt như biết được Tân Mục sẽ quay trở về chốn cũ của thôn Tàn Lão, cũng biết được Tân Mục không tìm được nơi đó, bởi vậy mới đứng bên cạnh dòng sông Dũng Giang.
Nàng vẫn chưa thành đạo. Trong những năm tháng dài dằng dặc, mặc dù nàng dốc sức liều mạng tu luyện, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn thiếu một con đường nữa mới có thể thành đạo.
Con đường này chính là lạch trời, dù cho phu quân nàng có là Mục Thiên Tôn, có là Thất công tử thì cũng không thể giúp nàng bước ra khỏi con đường này.
Phu thê hai người sống một cuộc sống yên bình bên bờ sông Dũng Giang. Hoạn Long Quân thỉnh thoảng sẽ tới nhà bọn họ làm khách, ăn nhờ ở đậu. Trước đó Tân Mục còn chiêu đãi hắn mấy lần, thế nhưng sau khi Hoạn Long Quân tới thường xuyên hơn, Tân Mục bèn đuổi hẳn đi.
- Dũng Giang đã không còn nữa, lời thề trước đây của ngươi với Thổ Bá cũng tiêu tan. Ngươi rời khỏi Dũng Giang cũng sẽ không bị ứng kiếp. Hoạn Long Quân, ngươi có thể rời khỏi Dũng Giang rồi.
Tần Mục nói với hắn.
Hoạn Long Quân cảm thấy mờ mịt, run giọng nói:
- Ta có thể rời khỏi Dũng Giang rồi sao?
Tân Mục nói:
- Ngày mà Dũng Giang cạn khô chính là ngày mà ngươi có thể rời đi. Kể từ ngày hôm đó, ngươi đã không còn là Long Vương của Dũng Giang nữa rồi.
Hoạn Long Quân vui mừng hớn hở, vừa nhảy vừa hô, náo loạn một lúc lâu, sau đó lại đột nhiên khóc lớn:
- Ta nên đi đâu đây? Ta thủ hộ ở nơi này ba tỉ năm rưỡi rồi, hiện giờ ta nên đi đâu đây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận