Mục Thần Ký

Chương 2305: “Bãi phế thải” trong hư không

Chương 2305: “Bãi phế thải” trong hư khôngChương 2305: “Bãi phế thải” trong hư không
Hắn không nhìn thấy khúc xương bị gió lạnh thổi đến nơi nào, thế nhưng tình huống mới nãy hệt như trong khúc xương có linh tính, có thứ gì đó đang ẩn náu trong khúc xương, mượn huyết nhục tới từ bảo tháp huyết nhục để hồi sinh lại nhục thân!
- Chung Cực Hư Không là được hình thành từ khi vũ trụ sinh ra. Có thể nói, nó đã tồn tại từ khi kỷ nguyên của vũ trụ bắt đầu. Lẽ nào nơi đây chứa đựng quái vật tiền sử nào đó hay sao?
Lam Ngự Điền vừa nghĩ đến đây, đột nhiên bảo tháp huyết nhục lại khựng lại. Hắn vội vàng nhìn ra ngoài, chỉ thấy bảo tháp va phải một bức tường đá nhẫn bóng.
Đây chắc hẳn là một bức tường đá được tạo thành từ Hỗn Độn Thạch. Bề mặt nó bóng loáng hệt như một tấm gương, không hề có chút khuyết điểm nào!
Lam Ngự Điền đang định thử điều khiển con mắt của Tân Mục nhìn lên trên thì chỉ thấy bức tường đá kia vô cùng hoàn chỉnh, không biết dài bao nhiêu, mặt cắt phẳng lì, thế nhưng chiều rộng lại có giới hạn, trông hệt như một tấm bia đá dài ngoằng đang đơn độc đứng sừng sững giữa Chung Cực Hư Không!
Gió lạnh thổi tới, bảo tháp va vào tấm bia đá kia hai lần rồi bay đi.
Lam Ngự Điền di chuyển con mắt của Tần Mục nhìn về phía mặt sau của tấm bia đá. Trên mặt sau của tấm bia khắc một hàng chữ xếp dọc, máu me be bét, thế nhưng chắc hẳn những chữ viết đó không phải là của thời nay, cho nên đến cả hắn cũng không biết hàm nghĩa trong đó.
- Đúng là một nơi kỳ lạ!
Lam Ngự Điền giật mình thon thót: - Gió lạnh đưa chúng ta đến nơi nào rồi? Sao mà ca vẫn chưa tỉnh lại? Nguyên khí Hồng Mông khó lĩnh ngộ đến vậy sao?
Hắn nhíu mày, thầm nói:
- Những thứ cần truyền thụ ta đều đã truyền thụ cho hắn rồi, có lẽ việc lĩnh ngộ cũng không khó lắm... Hư Sinh Hoa ở đây thì tốt rồi! Ta không biết cách dạy người khác lắm, đúng là chỉ có hắn mới giỏi hơn...
Đúng vào lúc này, bảo tháp huyết nhục lại va phải thứ gì đó, hình như là một con thuyền vỡ chỉ còn sót lại một nửa, mặt cắt không đồng đời, có chỗ cực kỳ sắc bén, suýt nữa thì đâm thủng bảo tháp này.
Phần huyết nhục bị đâm xuyên trên bề mặt bảo tháp lập tức bám lấy chiếc thuyền vỡ kia.
Lam Ngự Điền đột nhiên nhìn thấy một bộ xương trằng khảm trên vách thuyên, chắc chắn đó là một người thành đạo với thi cốt chưa bị Chung Cực Hư Không hư không hóal
Có lẽ người thành đạo kia đã bị ai đó giết, xương nơi lồng ngực nứt vỡ, bị một món vũ khí loang lổ vết rỉ sét xuyên qua.
Răng rắc.
Bộ xương trắng hếu kia đột nhiên vặn người, hai hốc mắt trống rỗng nhìn về phía bảo tháp như thể có thể nhìn thấu mọi thứ trong tháp.
Lam Ngự Điền giật nảy mình, vội vàng che hai mắt lại, một lúc sau mới lén lút nhìn qua kẽ tay.
Ma Vương Đô Thiên thấy vậy thì thầm nhủ: "Lam lão gia vẫn còn trẻ con quá, không ngờ lại bị dọa sợ đến như vậy! Rốt cuộc là thứ gì đã dọa hắn sợ nhảy dựng... ÁI
Hắn cũng đã nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, sợ hãi đến mức tóc trên bốn cái đầu đều dựng thẳng lên hệt như con nhím. - Đã chết rồi!
Lam Ngự Điền bỏ hai tay xuống, cười với hẳn:
- Đừng lo lắng, kẻ đó đã chết rồi! Mới nãy là do gió thổi qua đầu hắn khiến ta lâm tưởng hắn vẫn còn sống. Quái lạ, lúc vũ trụ được sinh ra, chắc hẳn những thứ này đều phải bị hủy diệt từ lúc khai thiên tích địa rồi mới đúng, tại sao mà vẫn còn tồn tại đến bây giờ nhỉ?
Hắn không tài nào hiểu nổi, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ nguyên liệu làm lên chiếc thuyền kia là gỗ của cây thế giới?
Hắn vô cùng háo hức, định bụng ra khỏi con mắt của Tần Mục để xem xét con thuyền kia, thế nhưng cho dù hắn có thể ra ngoài thì cũng không thể rời khỏi bảo tháp huyết nhục được.
Hắn không có năng lực này.
Vả lại ra được ngoài rồi thì hắn cũng không thể chống chọi lại gió lạnh của Chung Cực Hư Không!
Mặc dù Tân Mục không hiểu về đạo pháp thần thông lắm, thế nhưng thực lực tu vi lại mạnh hơn hắn nhiều. Nếu như Tân Mục sống lại, với thực lực đó thì chắc chắn có thể ra ngoài thăm dò một phen, tìm hiểu rõ điểm kỳ lạ của nơi này.
Rốt cuộc gió lạnh lại thổi tới khiến bảo tháp lắc lư, rời xa con thuyền vỡ kia, tiếp tục ngao du trong Chung Cực Hư Không!
Lam Ngự Điền nhìn về phía bộ xương trên thuyền, lông tóc đột nhiên dựng thẳng lên, chỉ thấy bộ xương kia đang chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm vào bảo tháp!
- Còn sống!
Lam Ngự Điền sợ đến mức tim đập loạn xạ, sau đó lại vội vàng trấn tĩnh lại.
Có lẽ bảo tháp huyết nhục đã vô tình đi vào một khu vực bí ẩn trong Chung Cực Hư Không, bởi vậy trên đường đi mới không ngừng gặp được đủ thứ kỳ lại
Lam Ngự Điền nhìn thấy có đạo thụ khô héo, có thần binh đứt gãy, có những thi thể không biết tên, thậm chí còn có cả một cái đầu được cắm trên lá cờ!
Nơi đây hệt như một khu vực chất đống những thứ vô dụng trong Chung Cực Hư Không, hễ là những thứ không thể bị hư không hóa đều sẽ bị ném tới nơi này!
Lam Ngự Điền ngơ ngác nhìn nơi kỳ lạ này. Chung Cực Hư Không hệt như một con quái thú khổng lồ vô hình, ném mọi thứ mà bản thân không thể tiêu hóa được vào đây!
- Chắc hẳn bảo tháp huyết nhục cũng là thứ không thể tiêu hóa được, cho nên mới bị ném vào nơi đây.
Hắn chớp mắt, trong lòng thâm nhủ:
- Rốt cuộc đây là nơi nào? Vị trí của nó nằm ở đâu trong Chung Cực Hư Không? Chung Cực Hư Không chỉ có Đại La Thiên của người thành đạo, mà mỗi một Đại La Thiên lại ở một vị trí không cố định. Có thể nói, muốn tìm được vị trí của bọn họ hiện giờ đã khó lại càng thêm khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận