Mục Thần Ký

Chương 2355: Cái cây thứ tám (3)

Chương 2355: Cái cây thứ tám (3)Chương 2355: Cái cây thứ tám (3)
Lão hán lảo đảo ngồi dậy, bàn tay run bần bật định châm thuốc, thế nhưng điếu thuốc đã vỡ, nước bên trong chảy lênh láng ra ngoài.
Hắn lắp bắp, trong mắt ánh lên vẻ vừa sợ hãi vừa phẫn nộ:
- Đó là đạo thụ của Đại công tử! Hắn vẫn luôn ở đây! Ha ha, cái lão âm hiểm này...
Tân Mục nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên vầng mặt trời chói lòa phía bên trên bầu trời cao.
E rằng vầng mặt trời rực lửa đó đã cháy hừng hực xuyên suốt mười bảy kỷ nguyên vũ trụ không biết bao nhiêu tỷ năm, hơn nữa còn cháy từ kỷ nguyên thứ bảy đến tận bây giờ!
Theo quy luật, đáng lẽ mặt trời này đã dập tắ, chết đi, bốc hơi, cuối cùng hóa thành hư không. Thế nhưng, vâng mặt trời này lại vẫn tồn tại đến bây giờ, quả thật là không thể không khiến người ta hoài nghỉ.
- Đại công tử không ở đây.
Tân Mục đột nhiên nói:
- Hắn chỉ để lại con mắt và đạo thụ của mình lại nơi này.
Lão hán giấy giụa đứng lên, ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời trên cao, chán nản thở dài một hơi, khàn giọng nói:
- Ta bị trấn áp ở nơi đây không biết bao lâu, sớm đã không bằng hắn. Ha ha, năm đó ta nổi danh ngang ngửa với hắn, thế nhưng bây giờ lại chẳng bằng một con mắt của hẳn.
Hắn cảm thấy vô cùng lạc lõng.
Chỉ vì một lời hứa, hắn đã chăm nom người bại liệt kia ở nơi đây tới mười kỷ nguyên vũ trụ. Hắn đã mất đi tu vi của mình, kém xa so với uy danh của chính hắn và Đại công tử năm đó, cho nên trong lòng mới sinh ra cảm giác mất mát không nói lên lời.
Thật ra Tân Mục cũng nhìn ra được, có lẽ sở dĩ lão hán được mọi người gọi là "lão quái”, là bởi vì hắn là một nhân vật cực kỳ có uy danh ở thời đại đó, đồng thời rất nhiều người cũng từng nghe nói đến truyền thuyết của hắn.
Thế nhưng, người có thực mạnh nhất trong thôn nhỏ này không phải là hắn, mà là Thương Quân.
Mặc dù Thương Quân chỉ có một đạo quả một đạo thụ, thế nhưng thực lực của hắn đã vượt trên tất cả người thành đạo trong thôn này.
Đây cũng là lý do tại sao mà Tần Mục muốn đưa Thương Quân đi.
Tân Mục bước lên phía trước, rút trâm cài tóc giữa mi tâm lão bà ra, chữa trị sơ sơ vết thương cho nàng, sau đó võ bả vai của lão hán.
Lão hán tỉnh táo lại, buồn bã nói:
- Ta không thể tiễn công tử được nữa rồi.
Những người khác loạng choạng đứng dậy, tiễn Tân Mục tới cổng thôn.
Thương Quân miễn cưỡng đứng dậy, im lặng một lúc, sau đó nói:
- Ta đã không còn đao nữa, e rằng không thể giúp ngươi được bao nhiêu. Vả lại, sát tính của ta quá nặng, kẻ thù cũng nhiều, ta chỉ sợ sẽ rước tai họa đến cho ngươi.
Tân Mục cười nói:
- Trùng hợp quá, kẻ thù của ta cũng rất nhiều, e rằng còn nhiều hơn gấp mấy lần kẻ thù của ngươi.
Thương Quân do dự chốc lát, Tân Mục bình tĩnh nhìn hắn: - Thương Quân, việc thành đạo nhờ giết chóc khiến ngươi cảm thấy sợ hãi. Nguyên nhân khiến ngươi sợ hãi thế giới bên ngoài kia không phải là vì ngươi thua dưới tay Đại công tử, mà là vì ngươi sợ phải trở về thế giới đó.
Thương Quân im lặng.
- Ngay cả khi ngươi dùng việc giết chóc thành đạo, tu thành Sát Đạo ba mươi sáu Trọng Thiên, đạo tâm của ngươi vẫn còn thiếu sót.
Tần Mục dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, nói:
- Ngươi cho rằng kỷ nguyên thứ mười sáu bị hủy diệt trong tay ngươi, cho nên mới cảm thấy có lỗi, tự trách, cảm thấy không còn mặt mũi nào để bước ra khỏi đây. Thứ phong ấn ngươi, trấn áp ngươi không phải là Đại công tử, mà là cái lồng giam ngươi tự choàng lên mình, nhốt mình vào trong đó. Bây giờ ngươi đã không còn là Thương Quân dùng việc giết chóc để thành đạo của trước đây nữa, bởi lẽ cho dù bước ra khỏi nơi này, ngươi cũng không thể khiến đại đạo của bản thân lạc ấn Chung Cực Hư Không, trở thành người thành đạo.
Thương Quân khàn giọng nói:
- Vậy thì ngươi còn cần ta nữa không?
Tần Mục bước qua người hắn, cười nói:
- Đương nhiên là cần. Ta cần ngươi giúp ta tìm được Thái Dịch, ta còn cần tìm một thanh đao sắc bén nhất trên thế gian này. Hiện giờ ngươi đã không còn thanh đao kia nữa, thế nhưng ta có thể luyện ngươi thành một thanh đao hệt như vậy. Đi theo ta, ta có thể giúp ngươi bước ra ngoài.
Thương Quân bước đi theo hẳn, trông hệt như một cái bóng của hắn.
Chẳng mấy chốc, hai người đã bước vào rừng bia đá. Thương Quân ẩn mình dưới cái bóng của Tân Mục. Hai người cùng bước, cùng nhấc chân lên, cùng hạ chân xuống, cùng một nhịp điệu, dân dân biến mất trong rừng bia đá.
Bên ngoài thôn trang, mọi người nhìn hai bóng dáng biến mất. Chu Tam Thông đột nhiên nói:
- Thất công tử của Di La Cung là một người rất kỳ lạ.
- Quả thật hắn là một người rất kỳ lạ.
Lão hán thở dài, nói:
- Rõ ràng là thế lực đối địch, thế nhưng hắn lại khiến người ta không thể ghét được, cũng không thể hận được, trái lại còn rất muốn kết thành bằng hữu với hắn.
Nữ nhân kia cười nói:
- Đây là lần đầu tiên ta gặp được một người kỳ lạ như vậy. Đáng tiếc là hắn thành thân rồi, nếu không Nha Nha nhà ta đã có thể tìm được một trượng phu tốt...
Nha đầu kia bĩu môi, đỏ mặt trốn sau gốc cây.
Mọi người cười ha hả, cười đến mức ho khan dữ dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận