Mục Thần Ký

Chương 1612: Hành hương ở Đại Hắc Sơn (2)

Chương 1612: Hành hương ở Đại Hắc Sơn (2)Chương 1612: Hành hương ở Đại Hắc Sơn (2)
Tân Mục cau mày, còn muốn hỏi nữa nhưng Thái Dịch đã nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Tần Mục mở to mắt, tiếng ngáy của Thái Dịch vang lên, Tân Mục nói to:
- Tại sao đạo huynh không nói gì? Đạo huynh, ngươi ở trong Đại Hắc Sơn của ta, không nộp địa tô thì cũng thôi đi, ta hỏi huynh, huynh cũng không trả lời...
Thiên Công và Thổ Bá khom người với Thái Dịch, một trái một phải nhấc Tân Mục đi ra ngoài, Thiên Công oán giận nói:
- Mục Thiên Tôn, tại sao ngươi có thể dùng cái giọng điệu này nói chuyện với Thái Dịch đạo huynh chứ? Hắn là người đã thành đạo, người siêu thoát, không được sơ suất.
Thổ Bá cũng nói: - Hắn không so đo với ngươi, nhưng ngươi cũng không thể làm càn. Để lan truyền ra ngoài thì thế nhân đều sẽ chửi rủa ngươi, ngay cả ta cũng muốn ghi tên ngươi vào Sinh Tử Bội!
Hai người lần lượt nói, khiêng Tần Mục ra khỏi thánh điện. Tay chân của Tần Mục lạnh như băng, nhưng vẫn ngoan cố hỏi với vào trong điện:
- Thái Dịch đạo huynh, nguyện vọng của ta có thể thành công không? Có thể thành công hay không cũng chỉ là cái gật đầu hay lắc đầu của huynh mà thôi, tại sao huynh lại không nói?
Đột nhiên tất cả hào quang và đạo sáng trong đại điện đã biến mất, Thái Dịch đã đi rồi.
Tân Mục buồn bã mất mát.
Thiên Công cười nói:
- Mục Thiên Tôn, Thái Dịch đạo huynh ở chỗ của ngươi, sau này ngươi sẽ có cơ hội hỏi hắn, cần gì nóng lòng như vậy? Thổ Bá đạo hữu, chuyện của ngươi là sao vậy? Ngươi muốn thoát khỏi sự trói buộc của đại đạo U Đô, ta có thể hiểu, vì sao phải biến mình thành một người sống? Con người có thất tình lục dục, có bi hoan ly hợp, có sinh lão bệnh tử, chúng ta thoát khỏi trói buộc của đại đạo, thứ cầu xin chính là siêu thoát chứ không phải dùng tình cảm của con người trói chặt lấy mình! Lời nói của ngươi sai lệch rồi!
Thổ Bá để Tần Mục xuống, trên khuôn mặt xấu xí nở nụ cười:
- Đạo huynh, ngươi cao cao tại thượng, lúc nhìn thế gian chúng sinh là nhìn bao quát chúng sinh. Ta ở trong U Đô, lúc nhìn chúng sinh là ngưỡng mộ chúng sinh. Ngươi mong đợi được siêu thoát khỏi Thiên Đạo, còn ta mong đợi trở thành chúng sinh. Thiên Công cau mày.
Thổ Bá nói:
- Mục Thiên Tôn cho chúng ta cơ duyên tới gặp Thái Dịch, hỏi thì hôm nay chúng ta cũng đã hỏi rồi, nên cho Mục Thiên Tôn một thứ xứng đáng. Mục Thiên Tôn, ta đã chuẩn bị một phần sừng nguyên bản cho ngươi rồi.
Thiên Công không thể khuyên được hắn, chỉ đành phải tạm thời buông chuyện này xuống, nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi muốn sở hữu thần nhãn mạnh nhất trên đời, ta cũng đã chuẩn bị xong một Tinh Thể Thiên Đạo cho thần nhấn của ngươi! Ngươi sẵn sàng chưa?
Tần Mục vẫn cứng ngắc nhìn đại điện như cũ, sau một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, thẫn thờ nói:
- Sẵn sàng rồi. Thiên Công và Thổ Bá liếc mắt nhìn nhau, đều cau mày.
Bọn họ thông minh hơn người, biết nguyên nhân Tân Mục hồn bay phách lạc, Thái Dịch chưa trả lời câu hỏi của Tân Mục, tuy rằng có hai đáp án, một là thành công một là thất bại, nhưng nhìn biểu hiện của Thái Dịch thì khả năng thất bại lớn hơn.
Bởi vì Thái Dịch đều trả lời vấn đề của Thiên Công và Thổ Bá là thành công.
Nhưng nếu như Tần Mục cũng thành công, vậy thì Thái Dịch sẽ không phải lựa chọn việc không trả lời câu hỏi của hắn.
Bọn họ biết Tân Mục cũng đoán ra nguyên nhân Thái Dịch không trả lời, vì vậy hắn vô cùng uể oải.
Bọn họ cũng không biết nên an ủi Mục Thiên Tôn như thế nào, suy cho cùng đây là mục tiêu phấn đấu của Tân Mục từ lúc sinh ra, từ khi thiếu niên này tới thôn Tàn Lão, từ khi hắn bắt chước người mù đi tiểu tiện ở tượng Thần, hắn đã bắt đầu nung nấu trong mình ý định đánh bại Thần.
Từ khi hắn rời khỏi Đại Khư tiến vào Diên Khang, hiểu rõ tư tưởng của quốc sư Diên Khang và Diên Phong Đế, hiểu rõ tư tưởng của Thiên Thánh Giáo, hắn đã lựa chọn mục tiêu cả đời rồi.
Hành động cả đời của hắn cũng vì để đạt được mục tiêu này.
Việc Thái Dịch không trả lời đã tạo thành đả kích rất lớn cho hắn, gần như là đánh sụp đạo tâm của hắn!
Nhưng nếu không phải Thái Dịch mà là những người khác, hắn sẽ không hồn bay phách lạc đến mức như vậy, chủ yếu là bởi vì người kia là Thái Dịch, đạo tâm của hắn mới bị tổn thương.
Con ngươi của Tân Mục nhẹ nhàng lóe lên một cái, hình như đã khôi phục vài phần thân thái, lộ ra vẻ tươi cười, nói: - Hai vị đạo huynh, ta không sao đâu, các ngươi có thể bắt đầu rồi.
Thiên Công và Thổ Bá lại liếc mắt nhìn nhau, Thổ Bá lấy miếng sừng nguyên bản đã tế luyện xong ra. Miếng sừng bản nguyên này là một phần trong sừng của Thổ Bá, đã được Thổ Bá tế luyện bằng đại đạo U Đô rất lâu.
Trên sừng nguyên bản đã được tế luyện lộ ra sáu mươi tư đường hoa văn và đường vân của đại đạo U Đô. Đây là sáu mươi tư đạo văn, lấy trung tâm của không gian làm nơi bắt đầu, phát xạ ra xung quanh, hình dáng trông như thể vết bánh xe, cũng như thể đường hoa văn được ánh lên trong đôi mắt của người ta.
Đại Lục Tân Tự mà lần trước Tân Mục lấy được cũng là sừng của Thổ Bá, tuy nhiên việc Thổ Bá luyện chế Đại Lục Tân Tự không phải để cho Tần Mục lấy nó làm con mắt, mà là vì phong ấn ma tính của hẳn. Mà miếng sừng kia cũng chỉ là miếng sừng bình thường của Thổ Bá.
Mà lần này Thổ Bá lại dùng sừng nguyên bản của mình, tự mình luyện chế tròng đen cho Tân Mục, tất nhiên sẽ càng lợi hại hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận