Mục Thần Ký

Chương 916: Thần kiêu cuối con đường

Chương 916: Thần kiêu cuối con đườngChương 916: Thần kiêu cuối con đường
Vân Tiệm Ly và Vân Sơ Tụ lặng lẽ quan sát Tân Mục, Tân Mục sử dụng con mắt thứ ba trên mi tâm quan sát Vân Tiệm Ly rất lâu, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Yên Nhi và Long Kỳ Lân cũng vô cùng kinh ngạc, Tân Mục một lúc lâu không có lên tiếng, cũng không có động tác gì khác, giống như dừng lại.
Nhưng bọn họ không biết, Tân Mục đang lĩnh ngộ pháp môn do Thúc Quân truyền thụ cho hắn, cố gắng mượn Thái Sơ Nguyên Thạch tới tu luyện thần trí của mình.
Nếu sử dụng ngôn ngữ hiện nay để nói về bí quyết rèn luyện thần thức của chúa sáng thể này, phải gọi lấy Thái Vi Viên, lợi dụng Thái Sơ Nguyên Thạch tới quan sát tưởng tượng Thái Vị Viên. Tân Mục vốn cho rằng công pháp của những chúa sáng thế chắc hẳn là rất đơn giản thô lỗ, nhưng ngoài dự liệu của hắn, Thái Vi Viên không ngờ lại vô cùng phức tạp.
Loại công pháp thần thức này thông qua quan sát tưởng tượng hình thái của Cổ Thần Tinh Tú tới tu luyện, thần thức trong ở Thái Sơ Nguyên Thạch tạo ra hai mươi tòa Tinh Tú, bảy mươi tám vị Cổ Thần Tinh Quân, cùng hình thành Thái Vi Viên, thắp sáng không gian của Thái Sơ Nguyên Thạch.
Chỉ cần dựa theo phương thức này tu luyện, lại có thể khiến cho thần thức lớn mạnh.
Tuy nhiên Tần Mục cẩn thận lĩnh hội, cảm thấy Thái Vi Viên Thượng Thức chỉ có thể thắp sáng một phần Thái Sơ Nguyên Thạch, chắc hẳn là chỉ là phần thiếu của một môn công pháp, cũng không phải là công pháp hoàn chỉnh.
Rõ ràng, Thúc Quân vẫn giấu giếm, không có truyền thụ pháp môn tu luyện thần thức hoàn chỉnh cho hắn.
- Pháp môn tu luyện thần thức của chúng ta có khả năng không thích hợp với các ngươi, dù sao chủng tộc khác nhau.
Thúc Quân nói:
- Hơn nữa, thần thức của ngươi còn yếu, hiện nay ngươi vẫn không có cách nào giải ra được đại chú huyết mạch cho thiếu niên này, cần phải tu luyện một khoảng thời gian.
Tần Mục với lòng tin tràn đầy, lập tức phát động Thái Vi Viên Thượng Thức, nói:
- Ta là phách thể, khẳng định có thể tu luyện!
Thúc Quân ngạc nhiên:
- Phách thể? Phách thể là chủng tộc gì? Tân Mục không đáp, trên tế đànT của hái Sơ Nguyên Thạch, quả cầu thịt kia lăn một cái, hai mảnh thịt tách về hai bên, lộ ra một con mắt cực lớn nhìn bốn phía.
Chỉ thấy trong không gian Nguyên Thạch có ánh sáng màu đỏ tràn ngập, đột nhiên có từng ngôi sao sáng lên, làm đẹp không gian của Nguyên Thạch, rất nhanh hình thành hai mươi tỉnh tú.
- Tiểu tử này có ngộ tính không tệ, tuy nhiên thắp sáng hai mươi tỉnh tú của Thái Vi Viên thì dễ dàng, quan sát tưởng tượng ra bảy mươi tám vị chính thần trong trong hai mươi tinh tú mới khó khăn. Ta vẫn chưa truyền thụ cho hắn hình vẽ quan sát tưởng tượng...
Con mắt lớn kia vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên mí mắt giật lên kịch liệt, nhưng thấy tỉnh quang càng lúc càng sáng, có vô số nguyên khí chen chúc đến, trộn lẫn cùng thần thức của Tần Mục! - Đây không phải là Thái Vi Viên Thượng Thức ta truyền thụ cho hắn! Người này sử đổi pháp quyết ta truyền thụ cho hắn...
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, chỉ thấy nguyên khí cùng thân thức của Tần Mục kết hợp lại, hình thành các loại đại đạo phù văn!
Con mắt lớn kia giận dữ, suýt nữa nhảy bật lên, cười lạnh nói:
- Tiểu quỷ, ngươi sửa công pháp của tộc ta, xảy ra vấn đề, ngươi chết cũng không biết chết thế nào!
Nhưng vào lúc này, trong không gian của Nguyên Thạch hiện ra ảo ảnh của một vị tỉnh tú Cổ Thần, đó là Tư Lộc Cổ Thần †rong Tam Công Tinh Túc!
Trong lòng con mắt lớn thầm cả kinh, hẳn lập tức tỉnh ngộ lại, Tân Mục là đang sử dụng kiến thức của thời đại hắn, bổ sung phần còn thiếu của Thái Vi Viên Thượng Thức.
Thái Vi Viên Thượng Thức chỉ là quan sát tưởng tượng Cổ Thần, Tân Mục lợi dụng nguyên khí kết hợp với thần thức, lại không phải là quan sát tưởng tượng Cổ Thần, mà lấy thuật số kinh điển và thuật số thái vi tới tạo lại đại đạo của Cổ Thần!
Cho dù Thái Vi Viên Thượng Thức rất phức tạp, nhưng cho dù là quan sát tưởng tượng hình vẽ Cổ Thần cũng chỉ là quan sát tưởng tượng Cổ Thần đơn giản, so với đại đạo phù văn Cổ Thần của Tần Mục lại thua kém hơn rất nhiều.
Dù sao, đại đạo phù văn Cổ Thần là kết tỉnh trí tuệ trăm vạn năm, thậm chí còn bao gồm loại thuật số Thái Vi Toán Kinh Tân Mục mới học.
Bảy mươi tám vị chính thần Tinh Đấu được thành hình, Tân Mục lập tức cảm giác được thần trí của mình không ngừng tập trung, bắt đầu nhanh chóng nâng cao! - Lại thêm Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thân Thức, tốc độ tu luyện có phải sẽ nhanh hơn hay không?
Hắn nghĩ đến lại làm, lập tức phát động Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức, lúc này Thúc Quân nhìn thấy được trong không gian của Nguyên Thạch hiện ra tầng ba tinh không, ba tầng Thái Vi Viên, các loại hình thái Cổ Thần cũng tăng lên gấp ba phần!
Tiếp theo, ba tầng Thái Vị Viên trùng điệp, từng vị Cổ Thần cũng lần lượt trùng điệp!
- Tiểu tử này...
Con mắt lớn kia trợn trừng, thầm nghĩ:
- Thái Vi Viên Thượng Thức trải qua thay đổi của hẳn, so với Tam Viên Thượng Thức hoàn chỉnh cũng không kém hơn bao nhiêu! Tam Viên Thượng Thức bao gồm Thái Vi Viên Thượng Thức, Tử Vi Viên Thượng Thức và Thiên Thị Viên Thượng Thức, ba đại thượng thức xây dựng ra công pháp hoàn chỉnh. Hắn chỉ dựa vào Thái Vi Viên Thượng Thức lại có thể làm được đến bước này, lẽ nào hắn là Thái Đế Cư Dư Thị?
Tân Mục hoàn toàn không biết được suy nghĩ của hắn, trong giây lát ngắn ngủi, Tần Mục lại cảm giác được thần trí của mình có sự bay vọt kinh người.
- Môn công pháp tiền sử này quả nhiên là không tầm thường.
Hắn không nhịn được tán thưởng.
Đột nhiên, con mắt ở mi tâm của hắn chuyển động một cái, cuối cùng rời khỏi Vân Tiệm Ly, rơi vào trên thân Vân Tụ Sơ.
Vân Sơ Tụ nhìn hắn cười ngọt ngào.
Tần Mục mỉm cười đáp lại, hắn dùng con mắt thứ ba nhìn Vân Sơ Tụ, lại không nhìn ra nữ tử này có gì mờ ám.
Nữ tử này lại giống như thiếu nữ thanh thuần nhất, thân thể tràn đầy sức sống thanh xuân, hơn nữa nàng còn có linh hồn của mình, có nguyên thần của mình, thân tàng, Thiên Cung, thần thức, nguyên khí đều không có bất kỳ vấn đề gì!
Nguyên thần của nàng rất hoạt bát, giống như thiếu nữ hiếu động vậy.
- Thúc Quân, ngươi có thể không nhìn ra nữ tử này có vấn đề gì hay không?
Tân Mục phát ra sóng thần thức, dò hỏi.
Trên tế đàn Thái Sơ Nguyên Thạch, con mắt lớn chợt co lại, biến thành một khối thịt tròn, bên trong truyền đến giọng nói của Thúc Quân:
- Ta cần ngươi liên tục cung cấp cho ta khí huyết cùng thần thức ba tháng, khí huyết thần thức cuồn cuộn không ngừng, khiến cho ta sinh trưởng ra mặt đầu! Sau đó, ta sẽ nói cho ngươi biết nữ tử này có vấn đề hay không. - Ừ, vậy thì thôi đi.
Tân Mục nói.
Thúc Quân giận dữ, khối thịt tròn gần như nhảy bật lên.
Tần Mục nhìn thật sâu vào trong mắt Vân Sơ Tụ, sau đó thu hồi ánh mắt, con mắt ở mi tâm của hắn chậm rãi khép kín, hắn trầm ngâm một lát, lại nhìn về phía Vân Tiệm Ly nói:
- Bên trong cơ thể ngươi có một loại đại chú huyết mạch, sẽ di truyền theo từng đời huyết mạch, có lẽ sẽ có biện pháp trị liệu. Chỉ là ta cũng chưa gặp qua loại đại chú này, ta cần phải một khoảng thời gian để chuẩn bị.
- Đại chú huyết mạch? Thiên Tôn có biện pháp trị liệu sao?
Vân Tiệm Ly vừa mừng vừa sợ, hẳn kích động thái quá, đột nhiên thần thức hỗn loạn, nguyên khí suýt nữa không khống chế được, hắn vội vàng lấy ra mấy viên linh đan nhanh chóng ăn vào.
Vân Tiệm Ly phát động dược lực, thần thức hỗn loạn lúc này mới bình tĩnh trở lại, nói:
- Thiên Tôn thứ lỗi, ta có chút thất thố. Nếu không ghét bỏ, Thiên Tôn có thể ở Vân gia ta. Vân phủ dù sao cũng là Thiên Tôn phủ, động tới Vân phủ, cho dù là ai cũng cần phải cân nhắc một chút.
Hắn cười gượng nói:
- Nam nhi Vân gia chúng ta cho dù bản lĩnh không được tốt lắm, nhưng cưới thê tử lại đều vô cùng lợi hại. Thực không dám giấu giếm, nội tử cũng là một nhân vật lợi hại, nàng có bản lĩnh cao hơn ta nhiều. Đại tổ nãi nãi thái tổ nãi nãi các đời cũng là người cường đại, rất lợi hại, chính là quá sủng ta.
Tân Mục cười nói: - Bản thân ta chính là Thiên Tôn, nếu có người muốn giết ta, Thiên Tôn phủ Vân gia các ngươi cũng không che chở được cho ta. Bọn họ dám giết Thiên Tôn, làm sao có thể quan tâm tới Vân gia?
Vân Tiệm Ly hơi nhíu mày, nhìn về phía Vân Sơ Tụ nói:
- Muội muội, ta ở đây mấy ngày, muội về Vân phủ, báo một tiếng bình an với mẫu thân và tổ nãi nãi thái tổ nãi nãi của ta.
Vân Sơ Tụ lên tiếng trả lời vâng, sau đó đứng dậy cười nói:
- Ta cũng muốn ngủ lại ở đây, dự định thỉnh giáo Thiên Tôn vấn đề khó khăn trên tu luyện. Đợi ta trở về, Thiên Tôn sẽ không đuổi ta đi chứ?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Sẽ không. Ở đây rất nhiều phòng, hai Vị cứ tùy ý Ở.
Vân Sơ Tụ đi ra khỏi Man Hồi Lang Các.
Tân Mục đứng dậy, cười nói:
- Ta dẫn ngươi đi tìm một chỗ nghỉ.
Vân Tiệm Ly đuổi theo hắn, hai người đi ra khỏi Man Hồi Lang Các, Tê Cửu Nghị, Yên Nhi và Long Kỳ Lân cũng đi ra.
Cảnh sắc Dao Trì đẹp không sao tả xiết, so với Tân Mục năm đó đi tới nơi này còn muốn tráng lệ rực rỡ hơn, Tân Mục chậm rãi đi tới, dọc đường thưởng thức cảnh sắc, đột nhiên nói:
- Vân huynh tại sao lại quen biết Vân Sơ Tụ?
Vân Tiệm Ly cười nói:
- Thiên Tôn có ý với nàng sao?
Tân Mục cười ha ha:
- Yểu điệu thục nữ quân tử đều cầu. Ta mặc dù sắp chết, nhưng ta cảm thấy ta còn có thể được cầu một lần. Sắc mặt Vân Tiệm Ly dân dần nghiêm trọng, nói:
- Không dối gạt Thiên Tôn, ta cũng không biết rõ về nàng.
Tân Mục hơi ngẩn người ra:
- Nàng là nghĩa muội của ngươi, ngươi không biết lai lịch của nàng?
Vân Tiệm Ly tiếp tục nói:
- Ta trước đó không có nghe nói qua về nhân vật này, nàng trước đó không lâu đột nhiên xuất hiện ở Thiên Đình, vừa xuất hiện lại chấn động Thiên Đình, không biết có bao nhiêu người theo đuổi. Nhưng nàng lại qua lại gần với ta, liên tiếp có ám chỉ, thiếu chút nữa mang tới họa sát thân cho. †a. Trước đó không lâu, ta bị những người theo đuổi nàng khiêu chiến vô số lần! May là ta có chút bản lĩnh mới còn sống. Trong lòng ta lại cảnh giác.
Tân Mục cười nói: - Vì sao vân huynh lại cảnh giác?
- Ta là người sắp chết, nàng là nữ tử xinh đẹp như vậy có vô số người theo đuổi, cho dù là Thần Vương cao cao tại thượng cũng để ý tới nàng. Nàng có tương lai rất tốt, nhưng lại tiếp cận với một người sắp chết như ta.
Vân Tiệm Ly thản nhiên nói:
- Ta không có tự kỷ như Tề Cửu Nghi, biết nàng tiếp cận ta có mục đích khác, vì vậy đơn giản cùng nàng kết nghĩa kim lan, dẫn nàng theo bên người, xem nàng rốt cuộc dự định làm cái gì.
Tê Cửu Nghi còn đang đần độn, không có từ trong vẻ đẹp của Vân Sơ Tụ tỉnh táo lại, hắn đột nhiên cười nhẹ nói:
- Con của chúng ta nên đặt tên là gì?
Tần Mục kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái, không biết Tả Cửu Nghi còn đứng đó làm gì. - Vân huynh phát hiện ra mục đích của Vân Sơ Tụ sao?
Tân Mục hỏi.
Vân Tiệm Ly mỉm cười nói:
- Phát hiện ra. Mục đích nàng tiếp cận của ta chính là Mục Thiên Tôn.
Tân Mục giật mình, bật cười nói:
- Mục đích của Vân Sơ Tụ là ta? Sao có thể như vậy? Vân huynh đừng có nói đùal
Vân Tiệm Ly nghiêm mặt nói:
- Mục Thiên Tôn đi tới Thiên Đình, ta làm nam nhi duy nhất của Vân gia, nhất định sẽ căn cứ vào di huấn của tổ tông đến đây bái kiến, thông qua ta là kết bạn Mục Thiên Tôn là biện pháp tốt nhất. Hơn nữa...
Hắn dừng bước lại, Tân Mục cũng dừng bước lại, cười nói:
- Hơn nữa gì? - Hơn nữa làm một trong những người mạnh nhất cảnh giới Thân Kiều trên Thiên Đình, nếu bởi vì tranh giành tình nhân cùng Mục Thiên Tôn, giết chết Mục Thiên Tôn, đối với Vân gia rất bất lợi.
Vân Tiệm Ly cười nói:
- Nếu như nam nhỉ duy nhất của Vân gia là ta chết ở trong tay của Mục Thiên Tôn nói, vậy lại càng thú vị hơn. Các tổ nãi nãi và thái tổ nãi nãi Vân gia lại sẽ giận dữ giết chết Mục Thiên Tôn, nói như vậy, Mục Thiên Tôn chết, Vân gia cũng sẽ bị diệt môn, một công đôi việc.
Tần Mục cười ha ha, nói:
- Ngươi sẽ ghen sao?
Vân Tiệm Ly thở hổn hển mấy cái, lắc đầu nói:
- Sẽ không. Ta từ lâu đã xem thường sinh tử, sao có thể bị nàng kích động? Ta chỉ là lo lắng Mục Thiên Tôn không qua nổi sự kích động của nàng.
Tân Mục nói:
- Cũng không đến mức như vậy. Nàng cho dù rất đẹp, nhưng trong lòng ta nàng không phải là xinh đẹp nhất.
Vân Tiệm Ly hiếu kỳ nói:
- Như vậy theo Mục Thiên Tôn, thế nào mới là thiếu nữ xinh đẹp nhất?
Tân Mục không chút nghĩ ngợi nói:
- Bộ ngực lớn hơn, mông phải vểnh, trên thân phải có thịt, vừa cường tráng lại vừa rắn chắc!
Vân Tiệm Ly nghẹn họng nhìn trân trối.
Qua một lúc lâu, hắn mới hồi phục tỉnh thần lại, cười nói:
- Cách nhìn của Mục Thiên Tôn đối với người trong lòng thực sự rất khác biệt. Thực không dám giấu giếm, ta bảo Vân Sơ Tụ đi còn có một mục đích. Đó là một di huấn khác của gia tổ.
Tân Mục nghiêm nghị nói:
- Vân Thiên Tôn di huấn gì?
Vân Tiệm Ly nói:
- Gia tổ đã từng nhiều lần lấy gương mặt Mục Thiên Tôn gặp người khác, giả mạo Mục Thiên Tôn đi ở niên đại Long Hán, khi đó có vài người lại nói Mục Thiên Tôn đã yếu đi, cho rằng gia tổ không bằng Mục Thiên Tôn. Gia tổ là người tâm cao khí ngạo.
Hắn không tiếp tục nói ra hết.
Tân Mục cười nói:
- Vân Thiên Tôn không kém gì ta.
- Nhưng người đời lại chẳng phải muốn.
Vân Tiệm Ly thở dài, nói:
- Gia tổ trước khi lâm chung lưu lại di huấn, một là dập đầu bồi tội với Mục Thiên Tôn về chuyện mượn thân phận của Mục Thiên Tôn, ta đã đã làm. Hai là gia tổ rất muốn biết công pháp của hắn rốt cuộc có thể thắng được Mục Thiên Tôn hay không? Trong di huấn của gia tổ nói, khiến cho hậu thế tử tôn gặp phải Mục Thiên Tôn lúc, biểu diễn công pháp của hắn cho Mục Thiên Tôn nhìn một chút.
Tân Mục mỉm cười nói:
- Nhưng thân thể ngươi không tốt, có làm được không?
Vân Tiệm Ly tươi cười:
- Thân thể Mục Thiên Tôn cũng không tốt, ta còn lo lắng Thiên Tôn không được hơn.
Tân Mục cười ha ha:
- Nếu trước mặt người bên ngoài, thân thể của ta khẳng định không được, nếu như đối với ngươi, thân thể của ta rất khỏe mạnh. Công pháp của Vân Thiên Tôn tên là gì?
Vân Tiệm Ly dựa vào lan can nhìn ra Dao Hải ngoài xa, vị bệnh công tử này cao giọng ngâm nói:
- Núi cao vạn trưởng cắm vào trong mấy tím, Thần Kiều cuối con đường. Nhìn lên ngôi sao trên bầu trời gần, nhìn xuống thế giới hồng trần xa xôi!
- Thần Kiều cuối con đường?
Tần Mục lĩnh hội ý của những lời này, cuối cùng hiểu rõ vì sao Vân Thiên Tôn lại mở ra Thần Kiều thần tàng.
- Ở thời đại kia, sau khi U Thiên Tôn mở ra thần tàng sinh tử, thần thông giả phía trước đã không có đường, Vân Thiên Tôn ở cuối đường tạo lên một tòa Thần Kiều thần tàng. Cũng nhờ Thần Kiều này dẫn dắt Ngự Thiên Tôn, Ngự Thiên Tôn bởi vậy ở điểm cuối của Thần Kiều mở ra Thiên cung. Hắn võ tay khen: - Thần Kiều cuối con đường, tốt, thực sự tốt! Đáng tiếc, quá lạc hậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận