Mục Thần Ký

Chương 2436: Quốc sư vô song

Chương 2436: Quốc sư vô songChương 2436: Quốc sư vô song
Sống sót thì giáng thành nô lệ, dùng Khổn Long Tác khóa lại, xem như gia súc cho để thuộc hạ đại quân điều khiển, dùng để chinh chiến, lấy thù hận của bản thân năm đó trả thù lại.
Những Thần Long cảm ứng này được khí tức của lão tổ, cho nên nóng nảy đứng dậy, khiến các quân hỗn loạn, không biết bao nhiêu Thần Ma đồng loạt vung roi lên, không ngừng quất mạnh vào những Thần Long kia, đánh cho từng con Thần Long máu thịt be bét.
Thế nhưng, khí huyết của tổ địa Vạn Long Sào Đông Cực Thiên đột nhiên bạo động, khiến vô số khí huyết của tướng sĩ Đông Thiên hỗn loạn, khó chịu cực kỳ!
Sắc mặt Đông Thiên Thanh Đế tái xanh, chén rượu trong tay 'choang" một tiếng vỡ tung. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt biển phía xa đột nhiên xuất hiện hôn Thanh Long!
Hồn long kia vô cùng mạnh mẽ, dưới sự làm phép của Giang Bạch Khuê, không tự chủ bay về phía thần khí Đông Đế, đi vào thân thể thần khít
Rầm!
Thần khí kia đột nhiên sống lại, Thanh Long giãn thân thể ra, bên ngoài thân thể có rất nhiều văn phù văn Thanh Long đang sáng bừng lên, trông vô cùng rực rỡ. Thanh Long rống to một tiếng, mặt biển nứt ra đột nhiên nổ tung ầm ầm, sau đó Đông Hải lập tức chia thành hình chữ thập, nứt về phía trận doanh đại quân Đông Thiên, khiến từng thần thành không ngừng di chuyển!
Thân thể Thanh Long uốn quanh, nắm lấy núi Linh Bảo nhét vào trong miệng để mài răng đến mức sáng bóng, giọng nói vô cùng vang dội:
- Thanh Đế, sao ngươi dám xúc phạm nhục thân của ta như thế, xúc phạm đời sau của ta như thế, ta và ngươi quyết sống chết với nhau! Giang Bạch Khuê!
Đầu của Thanh Long kia rủ xuống, khổng lồ tựa như là ngọn núi cao lơ lửng trước mặt quốc sư Diên Khang Giang Bạch Khuê. Khí tức trong đó phun ra, khiến y phục của Giang Bạch Khuê bay về phía sau. Mà trên thuyền nhỏ, con ngựa già đỏ thâm kia đã sớm bị sợ tới mức nằm sấp trên thuyền, sợ chết khiếp.
- Giang Bạch Khuê, ngươi cho ta bao nhiêu binh mấ? Ta lao vào trại địch, mang đầu Thanh Đế tới cho ngươi!
Quốc sư Diên Khang kéo con ngựa già đỏ thẫm lên, nghiêm mặt nói:
- Thanh Long Thiên Tôn, danh tướng xứng bảo mã, bảo kiếm tặng anh hùng! Đây là ngựa Hỏa Long, dũng mãnh phi thường, có thể trợ giúp Thiên Tôn chỉnh chiến.
Thanh Long cúi đầu nhìn, chỉ thấy con ngựa già gầy trơ cả xương, chỉ là một con ngựa bình thường, bị thân uy của hắn dọa đến mức tiêu chảy, run rẩy không đứng vững.
Giang Bạch Khuê chí lớn quyết liệt, âm thanh như sấm, quát:
- Thiên Tôn ngựa đạp trời xanh, ta trợ uy nổi trống cho Thiên Tôn, chuyến này nhất định xuất quân là thắng!
Đông Đế Thanh Long liếc mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy quốc sư Diên Khang này và quốc sư Diên Khang đời trước đều đáng ghét giống nhau, khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Tần Mục cứu hắn ra khỏi Đại La Thiên Nhất Khí của Thái Sơ, Giang Bạch Khuê dùng thần khí Đông Đế hồi sinh hắn. Đương nhiên hẳn hiểu rõ ý đồ của hai người này, chẳng qua là muốn mượn sức mạnh từ Cổ Thần của hắn để chiến đấu cho Diên Khang mà thôi. Đông Đế Thanh Long vốn là hiện thân của sức mạnh, Giang Bạch Khuê không có cách nào đánh bại được Đông Thiên Thanh Đế, chỉ có thể chờ hắn sống lại, mời hẳn ra tay.
Nhưng nàng lại không đưa cho hắn một binh sĩ nào, muốn hắn đơn phương độc mã ra trận sao?
Đối phương có sáu mươi lộ quân hầu, thiên binh thiên tướng có hơn cả trăm vạn.
Các vũ khí hạng nặng, các trận pháp, cộng thêm cả Đông Thiên Thanh Đế, một mình xông vào đó, khác nào tự tìm đến chỗ chết?
Đôi mắt của Đông Đế bùng lên tử quang:
- Giang Bạch Khuê, ý của ngươi chỉ đưa cho ta một con ngựa, bảo ta đi đánh sáu mươi lộ quân hâu Đông Thiên, lấy đầu của Đông Thiên Thanh Đế từ tay của trăm vạn Thân Ma? Giang Bạch Khuê gật đầu.
Đông Đế nheo mắt lại, hít một hơi dài:
- Vậy khi nào thì ngươi dẫn quân đến chỉ viện cho ta?
Giang Bạch Khuê đáp:
- Đông Đế cứ tấn công ở tiền tuyến, khi thời cơ tới, ta sẽ cho xuất quân.
Đông Đế nhìn chằm chằm vào tên nam nhân nho nhã này:
- Một con ngựa?
- Tuyệt thế bảo mã.
Giang Bạch Khuê bình thản:
- Thanh Long Thiên Tôn, thân xác của ngươi, tổ địa của ngươi, còn có vô số tử tôn của ngươi, đều đang ở trong doanh trại địch. Ngươi có thể lựa chọn không ra trận, từ bỏ tất cả những điều này.
Đông Đế cười lớn, quay người đi.
Giang Bạch Khuê nhẹ nhàng nói: - Thanh Long Thiên Tôn, Mục Thiên Tôn đã trả hết nợ ân tình cho ngươi rồi, giờ đây không ai nợ ai cả. Nếu sau này ngươi có chết, thì đó sẽ là cái chết thật sự của ngươi.
Đông Đế tim đập nhanh một nhịp, hiểu ý của hắn, quay đầu lại:
- Nếu ta khiến hắn phải nợ ân tình ta một lần nữa, vậy thì tương lai, dù ta có chết, hắn cũng sẽ hồi sinh ta.
Giang Bạch Khuê mỉm cười, chậm rãi gật đầu.
Đông Đế Thanh Long tiếp tục đáp:
- Bây giờ, có cơ hội lớn để hắn nợ ân tình của ta, chỉ cần ta giúp quốc sư đánh bại sáu mươi lộ quân hầu Đông Thiên, lập được công lớn, hắn ắt hẳn sẽ cảm kích.
Giang Bạch Khuê mỉm cười gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận