Mục Thần Ký

Chương 1386: Mặt dày tâm hiểm (2)

Chương 1386: Mặt dày tâm hiểm (2)Chương 1386: Mặt dày tâm hiểm (2)
Tần Mục dáng vẻ đứng đắn:
- Ta đến đó khuyên hắn đầu hàng, nhưng tiếc rằng Tân Phượng Thanh chấp mê bất ngộ, một lòng muốn phản nghịch Thiên Đình. Tên loạn thần tặc tử này, quả thật muốn lật trời mài!
Âm Thiên Tử hiểu ý, cười nói:
- Thiên Tôn nguôi giận, lão tặc kia không đáng để ngươi tức giận. Lão tặc Tân Phượng Thanh này vốn dĩ cùng. .. Khụ khụ, cùng cấu kết với người khác, tàn sát tất cả các thế lực của Thiên Đình tại U Đô. Bản lĩnh bây giờ của hắn càng lúc càng mạnh, làm hại thế gian, sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp nạn.
Tần Mục xoa cổ tay thở dài:
- Đáng tiếc bản lĩnh của ta thấp kém, không thể tự tay giết chết lão tặc Tân Phượng Thanh! Hắc Đế, Thiên Môn Minh Đô của ngươi luyện xong rồi?
Hắn ngẩng đầu quan sát Thiên Môn Minh Đô mới của Âm Thiên Tử. Toà này Thiên Môn Minh Đô được Âm Thiên Tử đặt bên trong U Đô Thái Hư để trấn áp ma khí U Đô, đề phòng Tần Phượng Thanh đánh lén, bên trong tòa Thiên Môn này tràn ngập khí tức giống như cường giả Đế Tọa, cực kỳ đáng sợi
Đột nhiên khóe mắt Tần Mục giật giật, toà Thiên Môn Minh Đô này kia có chút khác biệt với toà Thiên Môn Minh Đô trong tay Đế Dịch Nguyệt!
Trong lòng của hắn chùng xuống, bên trong Thiên Môn Minh Đô đều có bốn công pháp Đế Tọa hóa thành bốn Thiên Cung lớn. Tòa Thiên Môn Minh Đô trong tay Đế Dịch Nguyệt kia chính là thứ cướp được từ tay Âm Thiên Tử, nhưng Âm Thiên Tử đã tu luyện lại cái mới.
Tuy nhiên, hai tòa Thiên Môn trong công pháp Đế Tọa lại không hoàn toàn giống nhau!
- Có nghĩa là Âm Thiên Tử chế luyện lại Thiên Môn Minh Đô, thay đổi công pháp Đế Tọa. Hắn là người thận trọng, làm như vậy sẽ khiến Đế Dịch Nguyệt không tìm ra sơ hở của hắn. Đúng là một lão thâm hiểm...
Trên mặt Tần Mục vẫn tươi cười, nhưng thực tế âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Quả nhiên Âm Thiên Tử rất xảo quyệt, cho dù Đế Dịch Nguyệt nghiên cứu kỹ lưỡng Thiên Môn Minh Đô thì cũng không thể dựa vào nó giết chết hắn được, trái lại còn tổn thất lớn trong tay hắn!
- Không chỉ như vậy, bản lĩnh của Âm Thiên Tử cũng không thấp như hắn biểu hiện. Bên trong Thiên Môn Minh Đô của hẳn chỉ có công pháp Luân Hồi là không thể thay đổi, còn lại ba công pháp Đế Tọa kia có thể tùy ý thay đổi, muốn lấy được Mệnh Môn của hắn thì quả thật không dễ dàng.-
- Nhưng mà, đại đạo Luân Hồi của hắn đã bị ta phá giải, mấu chốt của Thiên Môn Minh Đô chính là đại đạo Luân Hồi, chỉ cần phá được công pháp Đế Tọa này, cho dù Thiên Môn Minh Đô của hắn có thể phát huy tác dụng thì uy lực cũng không lớn.
Hắn vừa nghĩ đến đây, Âm Thiên Tử đã phất tay, Thiên Môn Minh Đô chìm vào. trong lòng đất, biến mất không thấy gì nữa, Âm Thiên Tử cười ha ha, nói:
- Mục Thiên Tôn, ta chỉ là một tiểu đạo, tiểu đạo mà thôi, không đáng để Thiên Tôn chú ý.
Tân Mục cười ha ha, Âm Thiên Tử cũng cười theo.
- Thiên Tôn không khuyên nhủ được, chắc cũng tính đến gặp Hỏa Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn phải không?
Âm Thiên Tử đổi đề tài, ân cần nói:
- Thiên Tôn có điều không biết, nơi này ở Thái Hư được gọi là vùng đất hoang vu hoang dã, có nhiều trộm cướp, nếu như đi lạc thì rất dễ dàng bị kẻ thù lợi dụng. Thiên Tôn cao quý như vậy, sao lại một mình mạo hiểm như thế? Ta sẽ phái một số cao thủ hộ tống Thiên Tôn.
Tần Mục ngầm hiểu, cười nói:
- Hắc Đế...
- Thiên Tôn vẫn nên gọi ta là Minh Đế đi.
Âm Thiên Tử cười nói.
Tân Mục gật đầu, nói:
- Hắc Đế có lòng. Nơi này là quan ải cực kỳ quan trọng của ngươi, tuyệt đối không được phạm sai lầm, nếu như ta lấy đi một ít binh lực chỗ này của ngươi, ngộ nhỡ U Đô Thái Hư thất thủ, chẳng phải tội lỗi của ta ở nơi này rất lớn sao? Một mình ta lên đường là được.
Âm Thiên Tử nghiêm nghị nói:
- Thiên Tôn trung thành với xã tắc Thiên Đình khiến Âm mỗ bội phục sát đất. Nếu đã như vậy, ta không giữ Thiên Tôn lại nữa. Ta tiễn Thiên Tôn lên đường!
Hắn ân cần đưa tiễn, đưa Tân Mục rời khỏi quan ải hiểm nguy nơi U Đô Thái Hư, nghẹn ngào nói:
- Trên chiến trường sinh tử không nói trước được, ta không biết thời gian ngắn ngủi có còn sống sót để nghe Thiên Tôn dạy dỗ hay không, đúng là không khỏi bi ai!
Tân Mục an ủi nói:
- Hắc Đế yên tâm, ta rất cảm kích ý tốt của ngươi. Sau khi trở về, ta sẽ bàn bạc với Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn điều ngươi ra khỏi Thái Hư, đến U Đô sống cho thoải mái. Thổ Bá và U Thiên Tôn rất nhớ ngươi.
Âm Thiên Tử liên tục cảm tạ, nhìn hắn đi xa, hai mắt đẫm lệ đưa tiễn. Chờ đến khi Tân Mục khuất khỏi tâm mắt hắn, sắc mặt Âm Thiên Tử lập tức trầm xuống, quát:
- Hồ Mộng Điệp, Âm Cửu Tôn, Ngọc Vũ Phi, các ngươi đi giết Mục Thiên Tôn, lấy đầu hắn cho tai
Hồ Mộng Điệp là đệ tử của hắn, Âm Cửu Tôn là con trai lớn của hắn, Ngọc Vũ Phi là người đứng đầu hậu cung, họ đều là những người đứng đầu trong Bắc Thiên Minh Đô, cũng là những đại tướng, nghe xong lập tức ra khỏi hàng, cúi đầu tuân lệnh!
Hai mắt Âm Thiên Tử lóe lên, thấp giọng nói:
- Các ngươi che mặt lại, trên người đừng mang theo những vật làm bại lộ thân phận, sau khi giết hắn, xóa sạch dấu vết thần thông đi. Ba người cởi bỏ những thứ có thể làm bại lộ thân phận của mình, mang theo một ít thần tướng Minh Đô rồi bay đi.
Hồ Mộng Điệp, Âm Cửu Tôn và Ngọc Vũ Phi là ba thần tướng Minh Đô được chọn lựa, tất cả đều là người mạnh nhất ở Bắc Thiên, tu vi thâm hậu, cảnh giởi của mỗi người đều là Ngọc Kinh, Lăng Tiêu cảnh giới.
Thực lực của ba người bọn họ vô cùng cao, trong Chư Thiên của Bắc Thiên, có thể nói thực lực của họ là mạnh nhất.
Âm Thiên Tử dùng người không coi trọng đạo đức và tài năng, những người bên cạnh hắn đều là thân tín do hắn tận tâm bồi dưỡng dạy dỗ. Nếu như họ không phải thân tín thì chắc chắn hắn không tận tâm bồi dưỡng như vậy.
Vì thế, cho dù những tướng lĩnh khác có tài giỏi đến mấy, hẳn cũng sẽ không giao phó nhiệm vụ cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận