Mục Thần Ký

Chương 2333: Mở ra kỷ nguyên thứ bảy (3)

Chương 2333: Mở ra kỷ nguyên thứ bảy (3)Chương 2333: Mở ra kỷ nguyên thứ bảy (3)
Cái đầu kia lăn lông lốc nhảy ra khỏi thuyền, thế nhưng tiếp đó lại bị Tân Mục vung cánh cửa lên đánh trúng. Nó lăn xuống dưới đáy thuyền, bị chiếc thuyền nghiền ép mấy lượt, đợi đến khi ổn định lại được thân hình thì chỉ thấy chiếc thuyên vỡ nát và Tân Mục đã bay xa.
Trên chiếc thuyên, mấy bộ xương trắng đồng tâm hiệp lực giải cứu đồng bạn, sau đó tiếp tục kiên trì bổ nhào về phía Tần Mục. Tần Mục cũng chẳng còn bao nhiêu pháp lực, chỉ có thể dựa vào sức mạnh đến từ nhục thân để chống lại, tình cảnh vô cùng hung hiểm.
Mấy bộ xương trắng kia không thể bị phá hủy ngay cả khi đứng trước đại kiếp vũ trụ hủy diệt. Độ cứng của chúng vô cùng đáng kinh ngạc, nếu như không cẩn thận để bị tiếp cận thì bản thân tuyệt đối sẽ bị bọn chúng phân thây!
Ầm!
Cánh cửa đột nhiên khựng lại, không biết va phải thứ gì. Tân Mục ổn định lại thân hình, trong lòng thầm kinh ngạc, lập tức thôi thúc Kiếp Kiếm bay lên bay xuống xung quanh để đề phòng công kích của đám xương trắng. Thế nhưng, bộ xương trắng trên chiếc thuyền vỡ nát kia lại lập tức điều chỉnh cánh buồm tả tơi, khiến chiếc thuyền đột ngột bẻ hướng, tránh né cánh cửa.
Trên thuyền, dường như mấy bộ xương trắng kia cực kỳ sợ hãi. Chúng vội vàng lăn lê bò toài leo vào trong khoang thuyền, sau đó khóa cửa khoang thuyền cái rụp, mà bộ xương trắng bị treo trên vách thuyền kia cũng không ngừng dùng cả tay cả chân gõ vào vách thuyền như thể cầu xin đồng bạn cứu lấy mình, đưa vào khoang thuyền.
Thứ bị nhốt bên ngoài không chỉ có mình nó, mà còn có cả bộ xương trắng đang điều khiển cánh buôm kia. Bộ xương trắng đó tụt xuống khỏi cột buồm, phát hiện ra cửa khoang thuyền đã đóng, thế là không khỏi quỳ sụp xuống đất khóc tu tu, hai tay còn không ngừng đập vào cửa khoang thuyền.
Tân Mục hai tay chống nạnh, cười ha hả nói:
- Bây giờ đã biết sợ rồi sao?
Hắn quay đầu lại nhìn, nụ cười trên khuôn mặt bỗng cứng đờ.
Tân Mục chỉ thấy cánh cửa va phải một vùng phế tích. Khắp nơi trong vùng phế tích này đều là cảnh tượng gạch vỡ tường đổ, vô cùng đổ nát, rõ ràng không phải mấy bộ xương trắng trên thuyền kia sợ hẳn, mà là sợ vùng phế tích này. Vùng phế tích này giống với di tích của thành Ngọc Kinh Tổ Đình. Tân Mục dõi mắt nhìn quanh, chỉ thấy bố cục của nơi này khác thành Ngọc Kinh Tổ Đình, tuy rằng chỉ giống một chút, nhưng trên phương diện bản chất lại hoàn toàn khác biệt.
Trung tâm của thành Ngọc Kinh Tổ Đình là Di La Cung và bảy điện. Bên trong Di La Cung là đạo thụ của chủ nhân Di La Cung, trên đạo thụ có mười sáu đạo quả. Bảy điện được bao quanh bởi bảy mươi hai Bảo Điện, hơn nữa bên ngoài còn là rừng cây được hình thành từ đạo thụ của những người thành đạo sống trong Di La Cung, được Di La Cung che chở bảo vệ.
Mà cảnh tượng ở nơi đây cũng hoàn toàn khác. Mặc dù Bảo Điện nơi này đã bị hủy hoại, thế nhưng Tần Mục vẫn có thể nhìn ra được vẻ phồn thịnh từ những di tích còn sót lại.
- Có lẽ người thành đạo ở nơi này không nhiều bằng Di La Cung, thế nhưng cũng có thể được coi là một thế lực khác ngang ngửa với Di La Cung. Vì sao thi cốt của những người thành đạo kia lại sợ hãi trước khu phế tích này?
Tân Mục tập trung quan sát, số lượng bí mật ẩn giấu trong khu vực phế tích của Chung Cực Hư Không nhiều hơn hắn tưởng tượng. Hắn rất muốn vào nơi đây thăm dò một phen, thế nhưng mục đích chuyến đi này của hắn là tìm được cánh cửa mà Đại công tử dùng để phong ấn kẻ địch của Di La Cung. Nếu như hắn vào khám phá vùng phế tích này, vậy thì chỉ sợ thời gian trì hoãn sẽ càng lâu, Diên Khang sẽ càng bất lợi.
Khoảnh khắc hắn đang định rời đi, đột nhiên nguyên khí Hỗn Độn mênh mông bao la, bao phủ khắp chốn tuôn trào ra khỏi vùng phế tích này.
Tần Mục khẽ giật mình, thứ hắn đang thiếu chính là nguyên khí Hỗn Độn để tu luyện, mà vùng phế tích này lại có nhiều nguyên khí Hỗn Độn đến như thế, đối với hẳn mà nói thì quả thật nơi đây là bảo địa có một không hail
- Ta chỉ vào để thu thập một chút nguyên khí Hỗn Độn, có lẽ sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian!
Tân Mục cầm cánh cửa lên, bước vào vùng phế tích này, lẩm bẩm nói:
- Nếu như thấy có điều không ổn, ta có thể lập tức rút lui...
Gió lạnh thổi qua nơi này, nguyên khí Hỗn Độn trào dâng, tách khỏi cơ thể hắn.
Nguyên khí Hỗn Độn ở nơi đây hệt như có ý thức, bất kể hắn đi đến đâu, bên người đều không hề có chút nguyên khí Hỗn Độn nào.
Tần Mục thử vươn tay bắt lấy một tia nguyên khí Hỗn Độn, thế nhưng lại hoàn toàn không thể bắt được. Hắn xoay người định rời đi, chỉ thấy hỗn độn bốn phía mờ mịt, không phân biệt được phương hướng, con đường lúc đến đã hoàn toàn bị che lấp!
Tần Mục khẽ mỉm cười, mở mắt dọc ra, nhãn lực nhìn thấu hỗn độn. Ngay lúc chuẩn bị bước ra ngoài, hắn đột nhiên nhìn thấy một tế đàn cổ xưa được xây dựng từ Hỗn Độn Thạch.
Tân Mục leo lên tế đàn, thấy trên tế đàn chỉ có một tấm bia đá. Tấm bia đá đó không cao, bên cạnh còn có hai dấu chân.
Hắn nhìn mặt trước của tấm bia đá, chữ viết bên trên không thể khảo chứng, thế nhưng vẫn có thể suy ra hàm nghĩa của nó từ phù văn cấu thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận