Mục Thần Ký

Chương 403: Có bằng hữu từ xa tới

Chương 403: Có bằng hữu từ xa tớiChương 403: Có bằng hữu từ xa tới
- Tỉnh Ngạn?
Tần Mục lộ ra vẻ mờ mịt, cẩn thận suy nghĩ, lại hỏi thăm Linh Dục Tú các nàng, nói nhỏ:
- Các ngươi nghe nói qua cái tên Tỉnh Ngạn chưa?
Mấy cái nữ hài vội vàng lắc đầu, nói:
- Chưa từng nghe nói qua. Họ Tinh, đây là họ rất hiếm gặp.
Tư Vân Hương nói:
- Ngưu Lang, ngươi hỏi xem hắn tìm vị Tân thân y nào? Nói không chừng chúng ta nhận ra.
Tân Mục xưng phải, nói với Tinh Ngạn: - Sư muội ta hỏi ngươi tìm Tần thần y nào.
Tỉnh Ngạn cười nói:
- Người này đại danh đỉnh đỉnh, là thiếu niên thần y nổi danh nhất kinh thành. Họ Tân tên Mục, vốn là giáo chủ Ma giáo, nhưng cũng có thanh danh thân y. Y thuật không tâm thường, chẳng qua bệnh của ta lúc đầu không khó trị, chỉ cần vài năm là trị liệu xong. Cuối cùng có chút chỗ không đúng, số lần điều trị càng nhiều, thân thể liên tục bài xích lẫn nhau, khó mà cùng tồn tại. Trước đây không lâu vừa vặn gặp được Đại Tôn của Lâu Lan Hoàng Kim cung, hắn là lão bằng hữu của ta. Hắn tiến cử một người hiền tài, cũng nói đến Tần thần y y thuật thông thần, cho nên ta tới tìm hắn.
Tân Mục thầm giận dữ:
- Lại là hỗn trướng Ban Công Thốt! Gia hỏa này lúc nào cũng tìm việc cho ta. Quốc sư san bằng Lâu Lan Hoàng Kim cung, tại sao không làm thịt hắn, ngược lại để hắn chạy trốn?
- Thì ra là Thiên Ma giáo chủ.
Tần Mục bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Ta nghe nói qua tên của hắn, rất là bất phàm.
Tinh Ngạn mỉm cười nhìn hắn, nói:
- Nghe nói Thiên Ma giáo chủ có rất nhiều thủ đoạn, trợ giúp Duyên Khang quốc sư trùng tạo lâu thuyền đại hạm. Một lần hành động diệt thảo nguyên, hàng phục Khả Hãn, san bằng Hoàng Kim cung. Còn giúp Duyên Phong Đế chế tạo khẩu thần pháo, một pháo bắn chết thần linh Thượng Thương, thật sự rất cao minh. Nhân vật nguy hiểm như vậy, ta lại không thể tìm hắn trước, bởi vì Ngọc Diện Độc Vương còn nguy hiểm hơn hắn nhiều.
Hắn mỉm cười nói:
- Tu vi của Thiên Ma giáo chủ chỉ là Lục Hợp cảnh, rất dễ dàng khống chế. Ngọc Diện Độc Vương thủ đoạn độc ác, khó đối phó hơn nhiều. Đúng rồi, các nàng gọi ngươi là Ngưu Lang, ngươi họ Ngưu?
Tần Mục vội vàng cười nói:
- Không phải. Ta vốn là chăn trâu, sư tỷ sư muội các nàng liền gọi đùa ta là Ngưu Lang.
- Thì ra là thế.
Tỉnh Ngạn dò xét bốn phía, nói:
- Nơi này từng trải qua cuộc chiến đồ thần, nghe nói Thiên Ma giáo chủ lúc ấy cũng xuất hiện ở đây, cho nên ta tới đây tìm hắn. Ta ăn trái cây của các ngươi, không thể không cấp các ngươi một chút chỗ tốt. Lên!
Hắn điểm một chỉ, hạt trái cây hắn vừa chôn xuống đất nảy mầm, nhanh chóng sinh trưởng. Một lát sau đã biến thành đại thụ che trời, nở hoa kết trái, trên cây đầy trái cây.
- Tạo Hóa công!
Tư Vân Hương thấp giọng nói một câu.
Tinh Ngạn nhìn nàng, phất phất tay, từng trái cây rơi xuống đất. Nơi trái cây rơi xuống, những trái này bám rễ sinh chồi, đâm chồi trổ nhánh. Sau một lúc lâu, khắp núi đồi đều là cây ăn quả, hoa nở rực rỡ. Không bao lâu sau, trên cây lại có đầy trái cây.
- Các ngươi nếm thử, hương vị có giống nhau hay không?
Tỉnh Ngạn cười nói. Viêm Tinh Tỉnh đang muốn hái một trái cây nếm thử, Tân Mục lắc đầu nói:
- Tỉnh muội muội không cần hái, quả này ăn không ngon.
Viêm Tinh Tỉnh thả trái cây xuống, quan sát tỈ mỉ. Trái cây đỏ rực, giống như đúc trái cây nàng hái, cũng không có chỗ gì đặc biệt.
- Ngưu Lang bất phàm, đã nhìn ra.
Tỉnh Ngạn cười nói:
- Tạo Hóa công có thể cải biến quá trình cây ăn quả sinh trưởng, cũng có thể cải biến hương vị cây ăn quả. Có thể làm trái cây có độc, thậm chí còn có thể cải biến cấu tạo của trái cây, cải biến vật chủng trái cây, còn có thể làm trái cây khống chế nhất cử nhất động của người khác.
Hắn đưa tay hái thêm một trái cây đỏ rực, trái cây giãn ra và biến thành một con tiểu xà màu đỏ cuộn lên cổ tay hắn. Đầu rắn ngẩn lên cao trong lòng bàn tay hắn, lưỡi rắn phun ra nuốt vào.
Mọi người giật mình nhưng vào lúc này, bốn phương tám hướng đều phát ra âm thanh tê tê. Hàng vạn quả trái cây chung quanh đều giãn ra, biến thành từng con rắn màu đỏ, chúng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
- Tạo Hóa công của Thiên Ma giáo rất không tồi chứ?
Tỉnh Ngạn cười nói:
- Ta học được từ Đại Tôn Hoàng Kim cung, đáng tiếc, cho dù là Đại Tôn cũng không thể tìm hiểu ra tinh túy của công pháp này, làm người ta thất vọng. Mà Thiên Ma giáo càng làm người ta thất vọng, vậy mà không có người nào hiểu ra ảo diệu của công pháp này. Chẳng qua nữ oa tử rất không tệ, có thể nhận ra công pháp này. Tần giáo chủ cũng phi phàm, nhìn ra ta dùng Tạo Hóa công cải biến hình thái vật chủng.
Tư Vân Hương thất thanh nói:
- Ngươi nhận ra chúng †a?
Tỉnh Ngạn cười nói:
- Không có nhận ra ngươi. Chẳng qua Đại Tôn vẽ bức hoạ cho ta, là chân dung Tần giáo chủ, sợ ta nhận lầm.
Tân Mục nhìn đám rắn chung quanh, sắc mặt biến hóa, Tạo Hóa công trong Đại Dục Thiên Ma kinh cực kỳ bất phàm. Hẳn biết việc này, hắn cũng thử dùng Địa Nguyên công đến trồng cây. Hắn từng trồng một cây lê vàng nhưng Tinh Ngạn luyện Tạo Hóa công đến mức độ cải biến vật chủng, hắn thật sự không theo kịp.
- Thiếu niên tổ sư tu luyện chính là Tạo Hóa công, không biết hắn có thể làm được bước này hay không?
Khóe mắt hắn co giật một cái, thiếu niên tổ sư rất mạnh nhưng chưa chắc có loại bản lãnh này. Tỉnh Ngạn giống như thần linh, không gì không làm được.
Trồng cây, cây kết quả, trái cây biến thành rắn độc. Đây là thủ đoạn tạo vật của thân linh.
Từng đầu rắn đỏ đung đưa cái đầu tam giác của mình giống như đang nhảy múa theo âm luật, rất có quy luật, nhưng đám độc xà làm sao có thể hành động đều nhịp?
Tỉnh Ngạn vừa nói qua, người ăn trái cây cũng có thể bị khống chế, nghĩ đến không phải một câu nói suông.
Cảnh này làm người ta giật mình.
Tân Mục hít sâu một hơi, nói:
- Vì cái gì Tỉnh Ngạn sư huynh phải Tìm ra, bảo ta giúp ngươi?
Tỉnh Ngạn thở dài, hắn nâng tay mình lên, lật qua lật lại một chút, thở dài:
- Bởi vì những thân thể này có thời điểm không nguyện ý nghe lời ta, có đôi khi thậm chí bài xích ta. Ta biết bên cạnh ngươi có rất nhiều cao thủ, ta biết bên cạnh ngươi có một ít lão già, chẳng hạn như Kiếm Thần. Hắn có chút uy hiếp với †a, mặc dù uy hiếp không mạnh nhưng bản lĩnh lão gia hỏa vẫn không kém, cũng may hắn đã đi tới Đại Lôi Âm Tự. Nói đến buồn cười...
Tân Mục cảm giác nội tâm nặng nề, Tỉnh Ngạn còn khó đối phó hơn tưởng tượng. Đi tìm Mã gia chỉ là nguy trang, mục đích thật sự của hắn là điệu hổ ly sơn, làm cho đám người trưởng thôn đi tới Đại Lôi Âm Tự.
Hắn căn bản không cần cánh tay Mã gia, hắn đã sớm nhận được cánh tay thành thần.
Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là Tân Mục.
- Nói đến cũng buồn cười. Một người bất tri bất giác lột xuống da chết, thuế biến xương cốt, lông tóc, huyết nhục. Thời gian bảy năm phải đổi thân thể một lần.
Ánh mắt Tinh Ngạn quỷ dị, trong đồng tử bộc phát thần quang chói mắt. Trong mắt sinh ra chín tầng ánh sáng, đó chính là cửu trọng thiên.
Thần nhãn của người mù.
- Nói cách khác, ngươi bảy năm trước và ngươi bây giờ hoàn toàn là hai người khác nhau. Suy nghĩ của ngươi bảy năm trước và suy nghĩ của ngươi bây giờ là khác nhau, suy nghĩ của ngươi có phát sinh cải biến hay không? Ngươi cho rằng ngươi vẫn là bản thân ngươi nhưng lại không biết trong thời gian bảy năm qua, ngươi thay đổi một cách vô tri vô giác, đã biến thành một người khác.
Tỉnh Ngạn cười nói:
- Đã như vậy, vì cái gì không thể chủ động cải biến? Tiếp thân thể người khác thành của mình? Chủ động đổi đi thân thể bản thân yếu kém, đổi thân thể với các cường giả, bảy năm thuế biến một lần sẽ có khác biệt gì? Cho nên ta thử, ta muốn lột xác thành Thần!
Thần nhãn của hẳn lộ ra nôn nóng, cực kỳ cuồng nhiệt, nói:
- Ta bắt đầu nghiên cứu phương pháp đổi thân, ta cũng có thành tựu. Sư phụ của ta năm đó chính là tồn tại đỉnh cấp, ta thừa dịp hắn không sẵn sàng lúc cắt đầu hắn, dùng đầu hắn tiếp vào người mình, ta thành công. Sư phụ ta quá yếu, không thỏa mãn được. Ta bắt đầu đi tìm cao thủ khác, những năm gần đây...
Hắn thả rương lớn xuống, mở rương ra. Đám người Tân Mục, Viêm Tinh Tinh, Linh Dục Tú biết rõ trong rương có cái gì, bọn họ không nhịn được nhìn vào trong.
Sắc mặt các nữ hài trắng bệch, nhao nhao lui về phía sau nôn mửa. Hồ Linh Nhi trốn trên tàng cây quan sát, vào lúc này mơ hồ muốn nôn.
Cái rương kia dùng xương Thao Thiết tạo thành, bên ngoài phủ một tâng da Thao Thiết, không gian bên trong rất lớn, dài rộng đều trăm trượng. Trong rương đặt một cái kệ, trên kệ bày đầy các bộ vị thân thể.
Chỉ cánh tay cũng có hơn mười cái.
Còn có trái tim, con mắt, xương cốt, hai chân, thậm chí là từng cái đầu. Trừ thứ này ra còn có máu, da người, còn có bộ phận lặt vặt trong cơ thể, ngay cả tóc cũng bị hắn thu gom rất nhiều loại.
Tỉnh Ngạn nhìn vào gương, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt và mê luyến, nói:
- Các ngươi xem, ta góp nhặt bao nhiêu tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ? Ta muốn thay đổi thân thể mình thành tác phẩm nghệ thuật, có thể tùy tiện thay đổi bộ phận, sáng tạo ra đủ loại khác biệt. Ta thậm chí cũng đổi qua não, nhưng mà...
Hắn lộ ra vẻ không hiểu, nói:
- Ta vẫn phát giác được, những thân thể này có đôi khi không tương dung, thậm chí còn bài xích lẫn nhau. Y thuật của ta đã không thể giải quyết vấn đề này. Kiếm Thần cho rằng mục tiêu của ta là thân quyền của Như Lai nhưng lại không biết ta căn bản không cần, ta có mấy cánh tay không kém thần quyền của Như Lai. Ta chỉ cần một người giúp ta giải quyết bài xích thân thể, mà người này chính là Tần giáo chủ. Ta thả ra tiếng gió muốn tìm Như Lai, như vậy sẽ có điều mấy cao thủ bên cạnh hắn rời đi.
Hắn khép gương lại, hắn xoay người lại. Ánh mắt nhìn xuống dưới núi, mỉm cười nói:
- Thân thể bảy năm đổi một lần, tư duy ý thức bảy năm sau cũng khác nhau. Cho nên ngươi cần gì phải cố chấp tìm lại thần nhãn, Thương Thần?
Tân Mục vội vàng nhìn sang bên kia, nhìn thấy người mù đứng đó, khung xương cự long đang xoay quanh người hắn, nó đang phát ra tiếng than nhẹ.
- Không hẳn.
Người mù phong khinh vân đạm nói: - Có bằng hữu từ phương xa tới, mặc dù xa tất tru. Tinh Ngạn, ta tìm ngươi đã lâu rồi.
Tỉnh Ngạn tươi cười, đi xuống chân núi, nói:
- Tân giáo chủ đợi một lát, ta đi gặp lão bằng hữu một lần.
Ánh mắt Tân Mục lóe sáng, hắn nháy mắt với đám người Linh Dục Tú, ra hiệu các nàng đuổi theo. Bản thân thì thôi thúc Ngự Long quyết, đánh thức hơn mười con Giao Long.
Cùng lúc đó, người điếc đang nhắm mắt dưỡng thân cũng thở dài, một tờ giấy trải rộng ra, hắn nâng bút vẽ tranh.
Người què trong đại điện bên cạnh đẩy xe lăn ra ngoài. Trong một đại điện khác, gương mặt Tư bà bà nghiêm trọng, lạnh lùng nói:
- Tướng công, đến lượt ngươi ra tay! Từng vị cao thủ nhao nhao đi ra khỏi đại điện, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên:
- Tần ái khanh, trẫm đến rồi! Nữ nhi bảo bối của trẫm đâu? Ái khanh mau mau cút ra đây, trẫm muốn chém đầu ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận