Mục Thần Ký

Chương 2336: Thiên Đô Khai Thiên Thiên (3)

Chương 2336: Thiên Đô Khai Thiên Thiên (3)Chương 2336: Thiên Đô Khai Thiên Thiên (3)
Không biết bao lâu sau, Tần Mục lại chém một nhát kiếm nữa. Đạo vận ẩn chứa trong nhát kiếm này vô cùng nồng đậm, khi được chém ra thì hệt như đại đạo tung hoành, nơi nào nó đi qua, hỗn độn nơi đó quanh tế đàn mở ra, bị nhát kiếm chém làm đôi, dị tượng khai thiên tích địa lập tức xuất hiện!
Tân Mục thu kiếm, mở mắt, dị tượng khai thiên tích địa trong thành Thiên Đô chậm rãi biến mất, một con đường dẫn tới thế giới bên ngoài xuất hiện, không còn chút nguyên khí Hỗn Độn nào chắn ngang nữa.
Tần Mục thở ra một hơi, thấp giọng nói:
- Nhát kiếm này đã không thể dùng hai từ "chiêu thức" để hình dung nữa rồi. Đây không phải chiêu thức, mà là đại đạo. Năm đó, khi Kiếm Đạo tiến vào cảnh giới ba mươi ba Trọng Thiên, Khai Hoàng đã đặt tên cho cảnh giới ấy là Kiếm Đạo Thái Thanh cảnh. Hắn biết rõ Kiếm Đạo ba mươi ba Trọng Thiên của bản thân đã không còn là kiếm pháp kiếm chiêu nữa, mà là đại đạo. Nhát kiếm này của ta còn mạnh mẽ hơn cả Thái Thanh cảnh, dùng cảnh giới cũng rất khó để hình dung, chi bằng gọi là Thiên Đô Khai Thiên Thiên đi.
Khoảnh khắc Tần Mục lĩnh ngộ ra Thiên Đô Khai Thiên Thiên, càn khôn trong lĩnh vực Thần Tàng của hắn được mở ra, ba mươi ba tầng hư không xuất hiện, Đạo Cảnh càng ngày càng tỉnh túy, tu vi dần tăng lên, nguyên thần cũng dần trưởng thành.
Không chỉ có như vậy, vóc dáng của Tân Mục cũng càng ngày càng cao, đôi chân cũng không còn nhỏ bé nữa, mà đang chậm rãi phát triển. - Nếu như chủ nhân của Thiên Đô là Thái Dịch, vậy thì năm đó hắn nói rằng hẳn thấy ta rơi một giọt lệ khi từ bỏ con đường thành đạo của bản thân nghĩa là sao?
Tân Mục không hề có cảm giác vui mừng khôn xiết sau khi ngộ đạo, trái lại còn rơi vào trầm tư.
- Thái Dịch nói rằng hắn buồn bã vì ta đã từ bỏ con đường thành đạo của bản thân, vậy thì có phải bây giờ ta đã quay trở về con đường thành đạo mà ta đã từng bỏ hay không? Có lẽ không phải... Chắc hẳn con đường thành đạo lúc đó của ta cũng là con đường thành đạo của hắn, cho nên khi thấy ta từ bỏ, hắn mới hóa thành một giọt nước mắt...
Tân Mục điều chỉnh lại tâm trạng, nhấc chân phải lên, lúc chuẩn bị rời khỏi dấu chân thì thành Thiên Đô lại đột ngột thay đổi!
Hắn do dự, đặt chân phải xuống. Trong mắt hẳn, thành Thiên Đô đã không còn là một vùng phế tích mà như thể vừa mới được tạo ra. Nó rực rỡ huy hoàng, đạo quang lóa mắt, đứng sừng sững trên đỉnh cao nhất của vũ trụ.
Thế nhưng tòa thành Thiên Đô này đang sụp đổi
Tâm nhìn của Tân Mục lại biến thành †ầm nhìn của chủ nhân dấu chân này. Hắn nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng, đó là tử khí Hồng Mông của chủ nhân Di La Cung, là đạo thụ của Di La Cung, là thành Thiên Đô sụp đổ phía sau đạo thụ, là hình ảnh bản thân hắn ngã xuống!
Cây rìu Hỗn Độn tuột khỏi tay hắn.
Tân Mục cũng ngã xuống, đạo tâm bỗng xám xịt.
- Đạo hữu, các ngươi làm như vậy là không đúng.
Hắn nghe thấy giọng nói càng ngày càng mơ hồ của chủ nhân Di La Cung.
Một lúc lâu sau, Tần Mục tỉnh táo lại, tâm nhìn dân khôi phục, lúc này mới phát hiện ra bản thân đang ngã trên tế đàn. Hắn vội vàng đứng dậy, nhìn khắp xung quanh, nơi đây vẫn là phế tích của Thiên Đô, không hề thay đổi gì.
Hắn tỏ vẻ hoang mang, bước xuống khỏi tế đàn, mờ mịt rời khỏi vùng phế tích này, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một nỗi nghi ngờ không ngừng quanh quẩn.
- Tại sao chủ nhân Di La Cung lại giết chết chủ nhân của Thiên Đô? Tại sao...
Tân Mục đang phiêu dạt trong vùng phế tích. "Nơi phế thải" này của Chung Cực Hư Không vô cùng rộng lớn, dường như tất cả mọi thứ không thể bị phá hủy của mười sáu vũ trụ đều được ném vào nơi đây.
Hắn đi ngang qua một gốc đạo thụ. Đạo thụ kia đã hoàn toàn khô héo, thế nhưng Tần Mục vẫn cảm ứng được một tia ý thức yếu ớt trong gốc đạo thụ đó.
Hắn muốn cẩn thận quan sát, thế nhưng ý thức kia đã vô cùng yếu ớt, không hề phản ứng lại hắn, hệt như đã rơi vào trạng thái hỗn độn, không thể cung cấp cho hắn bất kỳ thông tin gì.
- Có lẽ lúc đại kiếp hủy diệt ập đến, ý thức của người thành đạo kia đã bị đánh tan thành trạng thái hỗn độn rồi.
Tân Mục thầm nói.
Ý thức ẩn chứa trong đạo thụ đã không thể sống sót, cũng không thể tỉnh lại.
Tần Mục rời đi. Những thứ trôi dạt trong vùng phế tích của Chung Cực Hư Không này không hề cố định, bất cứ lúc nào cũng đang chuyển động, cho nên nếu như Tần Mục muốn tìm ra ô cửa chứa vô số tấm bia đá trong lời nói của Lam Ngự Điền kia thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Vả lại, nơi đây cũng không cho phép sử dụng thần thức. Thần thức sẽ bị Chung Cực Hư Không hư không hóa, hóa thành hư ảo, bởi vậy hắn chỉ có thể dựa vào nhãn lực của bản thân để tìm kiếm.
Thời gian cứ từng ngày trôi qua, Tân Mục gặp được không biết bao nhiêu thứ đồ không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn gặp lại phế tích của thành Thiên Đô mấy lần, song lại vẫn chưa thể tìm được ô cửa kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận